Teya Salat
Thế Thân

Thế Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328955

Bình chọn: 7.5.00/10/895 lượt.

âu rất lâu sau, nàng bỗng cười khẽ: "Lúc ấy chàng thường lén đưa con ra khỏi phủ Thừa tướng chơi, mua mứt quả xâu cho con, còn nhăn mặt chọc con cười, có một lần chàng dẫn con theo, làm sao đó mà đi lộn vào thanh lâu lớn nhất Đế Kinh, người không biết đâu, lúc ấy chàng bị dọa chạy mất bóng, cứ nắm tay con chạy mãi không thôi, cho đến khi chạy xa lắm rồi mà mặt chàng vẫn xanh lè như vậy."

Thiếu niên tóc bạc cố gắng tưởng tượng ra cái vẻ mặt bối rối của Hiên Viên Kỳ khi bị dọa, tiếc là y bị trí tưởng tượng phong phú của mình làm cho tái mặt.

Rùng mình một cái, y nhìn Liễu Vận Ngưng chằm chằm, bắt đầu hoài nghi người mà nàng đang nói đến có phải Hiên Viên Kỳ hay không.

Không phải Hiên Viên Kỳ đang đeo mặt nạ đó chớ?

Y nghĩ.

Liễu Vận Ngưng ngừng một hồi mới nói tiếp: "Chàng còn nói với con, chờ đến khi chàng trưởng thành, có đủ năng lực rồi, chàng sẽ đưa con đi, vì thế, sau khi chàng bỏ đi, con vẫn luôn bấm ngón tay tính từng ngày, chờ ngày này sang ngày khác, chờ năm này qua năm kia, chờ lâu thật là lâu, lâu đến nỗi con gần như tuyệt vọng, thì Nhị nương lại nói với con, chàng cầu hôn con."

Nàng quay đầu nhìn thiếu niên tóc bạc, nụ cười nhạt dần, nỗi cay đắng cũng dần lắng đọng, lắng đọng......

"Trong một thoáng con đã ngờ mình đã tìm được hạnh phúc."

"Hạnh phúc đang chờ ngay sau con đó." Thiếu niên tóc bạc ôm nàng thật chặt.

Nàng đang cười mà cứ như đang khóc, khiến cho trái tim y quặn đau.

Nghe y nói, nàng chỉ lắc đầu: "Không phải như vậy, hạnh phúc, chưa bao giờ dành cho con cả."

"Ngày đại hôn ấy, lúc con còn đắm chìm trong niềm vui thao thức, nghĩ mãi sau khi gặp chàng thì phải như thế nào? Đã lâu không gặp, phải chăng sẽ có chút bỡ ngỡ, nhưng đêm động phòng hôm ấy, con mới hiểu ra, từ đầu tới cuối, con chỉ là một thế thân mà thôi......"

Nước mắt trong suốt tràn khỏi khóe mi, từng giọt từng giọt, đong đầy bi thương.

"Người chàng thật sự muốn lấy chỉ có Liễu Uẩn Nịnh, chàng vốn đã sớm quên mất con rồi."

Cũng chỉ có nàng còn ôm mãi quá khứ chẳng chịu buông, cũng chỉ nàng còn nhớ câu nói đùa của y năm đó.

Cho đến ngày y lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đã thích làm thế thân đến thế, vậy thì sẽ đúng như ngươi mong muốn." Nàng mới biết, thì ra y đã không còn là Kỳ ca ca trong ký ức của nàng nữa



Cho đến ngày y lạnh lùng nói: "Nếu

ngươi đã thích làm thế thân đến thế, vậy thì sẽ đúng như ngươi mong

muốn." Nàng mới biết, thì ra y đã không còn là Kỳ ca ca trong ký ức của

nàng nữa—-

"Con đã một mực chờ...... một mực chờ......"

—- Chờ chàng đến cứu vớt ta, nhưng ta càng chờ càng trầm luân trong địa ngục.

Thiếu niên tóc bạc im lặng.

Nỗi bi ai trong mắt nàng khiến y không thể thốt nổi một câu an ủi, trước mặt nàng có an ủi gì đi nữa cũng vô ích thôi.

"Vì vậy sư phụ à—-" Nàng ngẩng mặt, hàng mi ươn ướt rung động: "—- Đừng khiến con buồn lòng thêm nữa."

Thiếu niên tóc bạc cười cười miễn cưỡng, dẫn nàng vào phòng trong: "Con đừng

nghĩ ngợi nhiều nữa, con nên nghỉ ngơi cho thật tốt, con yên tâm, sư phụ sẽ có cách!"

"Sư phụ......"

"Ngoan đi!" Y cắt ngang lời

nàng, thấy nàng còn muốn nói liền nổi giận: "Chẳng lẽ ngay đến con cũng

không muốn nghe lời sư phụ nữa sao?"

Liễu Vận Ngưng ngậm miệng, im lặng cùng y tiến vào phòng trong.

"Sư phụ, nếu......" Nàng cúi đầu, thấp giọng nói: "Nếu có một ngày, con nhờ người chăm sóc Linh Nhi giúp con."

Thiếu niên tóc bạc không đáp lại nàng, chỉ nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều

nữa, con nghỉ ngơi đi, để còn có sức và tinh thần đón ngày mới nữa."

"Sao ạ?" Nàng giật mình.

Thiếu niên tóc bạc vỗ đầu nàng: "Sư phụ đã nói sẽ cứu con mà!"

Nói rồi không đợi nàng mở lời, khẽ hôn lên trán nàng rồi đi ra ngoài.

Liễu Vận Ngưng sờ sờ trán, ngồi ngây ra trên giường.

Ban nãy trán cảm thấy lành lạnh, khi hồi thần thì thiếu niên tóc bạc đã đi mất rồi.

Mỗi lần sư phụ làm động tác này với nàng, vị bằng hữu kia của sư phụ đều

trưng bộ mặt u ám, lâu dần sư phụ không thường làm vậy nữa, cho đến khi

nàng trưởng thành thì hầu như không còn, nàng cũng dần lãng quên, nhưng

bây giờ nàng mới biết, thì ra nàng lại hoài niệm đến vậy—-

Lúc ra khỏi y quán, thiếu niên tóc bạc thấy người thanh niên kia đang lẳng

lặng xoay lưng lại, y cười: "Không cần núp, ta thấy cả rồi."

Bóng của người thanh niên khẽ khựng lại, thiếu niên tóc bạc lại nói: "Thật không ngờ, người mà Ngưng Nhi nói đến lại là ngươi."

Người thanh niên từ từ xoay lại, khóe mắt đỏ hoe, như vừa rơi lệ, thiếu niên

tóc bạc khẽ than, nói: "Hiên Viên Kỳ, những lời vừa nãy của Ngưng Nhi,

ngươi đều nghe cả rồi chứ?"

Gật đầu, Hiên Viên Kỳ dời mắt nhìn vào trong phòng.

Thiếu niên tóc bạc nhướng mày: "Được rồi, nói ta nghe, tại sao lại thành ra

như vậy? Tại sao ngươi lại quên ước hẹn với Ngưng Nhi?"

Quay đầu, đôi mắt đỏ au nhìn thiếu niên tóc bạc chằm chằm, đang định mở lời thì

thiếu niên tóc bạc lại giành nói trước: "Ta là sư phụ của Ngưng Nhi, có

tư cách, có nghĩa vụ 'giữ cửa' giúp nó!"

Hiên Viên Kỳ bình tĩnh lại, một lúc sau, y mới cúi đầu nói: "Ta không quên."

"Không quên?" Thiếu niên tóc bạc nhướng mày thật cao: "Đã