
ất nhiều
công sức. Thương Vũ vừa quay sang định giảng tiếp về giá trị của Diệp
Lung Linh thì thấy thê tử hắn đã ngất xỉu, nằm dài trên đất. Hắn vội
vàng chạy đến cầm tay bắt mạch cho nàng, rồi hắn phì cười, thì ra tiểu
thê tử của hắn lại nhát gan như vậy. Nàng ngất xỉu chẳng qua vì quá mức hoảng sợ, cũng phải thôi, với những gì giang hồ đồn đãi về Diệp Lung
Linh thì nàng sợ cũng không lạ.
Nhìn vết cắn sưng đỏ trên cổ thể tử, Nha Thương Vũ hài lòng ẵm thê tử lên bước ra khỏi động. Hắn
đáng ra nên nói rõ với nàng về Diệp Lung Linh, nhưng bởi nàng có ý nghĩ
muốn rời khỏi hắn , cứ xem như một trừng phạt nhỏ hắn dành cho nàng.
Trên vết cắn sưng đỏ kia của Tử Linh bắt đầu phát sáng, ánh sáng vàng
nhẹ nhàng lan ra toàn thân thể nàng rồi biến mất. Nha Thương Vũ móc ra
trong túi một chiếc lọ nhỏ, đổ ra một thứ bột màu vàng anh kim, rắc lên
miệng vết cắn. Chỉ một lúc sau, vết cắn kia không còn sưng đỏ, mà tại đó hiện ra hình một bông hoa mai năm cánh nhỏ xíu, màu vàng ánh kim. Màu
sắc kia giống với thứ ánh sáng phát sáng từ Diệp Lung Linh, nó cũng phát sáng trong đêm tối.
Khi mở mắt tỉnh
dậy nàng đang nằm trên một chiếc giường nhỏ ở thư phòng. Thương Vũ ngồi
đọc sách ở chiếc bàn gỗ trong thư phòng, thấy Nguyệt Phù đã tỉnh vội gấp cuốn sách trên tay lại, hắn tiến đến bên giường. Nhu hòa nhìn nàng bằng anh mắt, cưng chiều.
- Nàng tỉnh rồi sao ?
- Ta chưa chết sao ? Tử Linh bần thần sờ lên cổ lo lắng, nàng chẳng phải
nàng bị độc trùng cắm hay sao, vì sao không chết. Nhìn vẻ lo lắng của
thê tử Thương vũ buồn cười. Hắn đành giải thích cho nàng hiểu, Diệp Lung Linh không phải là trùng độc như giang hồ đồn đãi. Nhưng hắn không nói
trước với nàng là vì muốn trừng phạt nàng có ý rời bỏ hắn. Tử Linh cũng
vì thế mà giận hắn hết mấy ngày, không thèm để ý đến hắn. Dù Thương Vũ
có làm gì lấy lòng nàng, nàng vẫn cứ không thôi tức giận.
Trong căn phòng nhỏ, Tử Linh ngồi nhìn cảnh sắc bên ngoài cốc. Từ khi đến
đây,chưa bao giờ nàng có thời gian ngắm tiên cảnh của nơi này. Diêm la
cốc có thể xem như một thế ngoại đào viên, một nơi thơ mộng , yên tĩnh
tách biệt với thế gới xung quanh. Phía trước cốc là rừng đào, phía sau
cốc là trúc lâm. Bốn phía bao quanh bởi núi cao vạn trượng khiến Diêm la cốc tách biệt với bên ngoài. Khi Từ Linh đang đắm mình trong tiên cảnh
của Diêm la cốc thì Thương vũ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
- Nàng còn giận ta sao ? Ta đang nghĩ trận pháp Đào Thạch trận kia đến
khi nào mới có thể dạy thê tử được. Hắn vừa nói vừa dịu dàng mỉm cười
cùng nàng, nụ cười kia khiến Tử Linh vốn đã tỉnh khỏi mơ mộng vì nghe
đến phá trận bỗng trở nên mơ màng. Hắn chắc chắn là cố ý mà, sao có thể
dùng mỹ nam kế với nàng kia chứ.
- Từ giờ không cho phép chàng cười với bất kỳ nữ nhân nào khác ngoài ta biết chưa hả ? Tử
Linh hằn giọng uy hiếp. Nàng không muốn phải suốt ngày dánh nhau với kẻ
khác vì phu quân mình thu hút quá nhiều oanh oanh yến yến. Dù rằng phá
trận rất hấp dẫn, thế nhưng giữ phu quân vẫn là quan trọng nhất.
- Nàng biết biệt danh của ta trên giang hồ là gì mà….gương mặt thật của
ta chưa từng cho người ngoài nhìn thấy. Thương Vũ tiến đến bên nàng đưa
tay ra vuốt tóc thê tử một các trìu mến, hắn thích vẻ đanh đá chua ngoa
của nàng. Ít ra hắn biết được trong lòng nàng hắn cũng rất quan trọng.
- Phải ha…chàng chính là Nha Vô Ảnh…Ảnh vương….tí nữa thì ta quên
mất….gương mặt này của chàng….là thật sao ? vừa nói nàng vừa giơ tay
muốn béo má hắn.
- Với người nhà, ta không bao giờ
dùng đến Di ảnh thuật, Sở dĩ phải dùng đến thuật dịch dung đi lại trên
giang hồ vì ta có quá nhiều kẻ thù. Hắn nói đến đây bỗng dừng lại, cúi
xuống nhìn thẳng vào mắt nàng nhu tình hỏi
-Nàng
không cảm thấy sợ khi làm thê tử của Ảnh vương ta sao ? Cho dù nàng có
sợ, có hối hận hắn quyết không buông tay nàng ra. Cả đời này nàng nhất
định phải là thê tử của hắn.Nhất định không để nàng chạy thoát.
- Thiếp không sợ. Tử Linh chẳng chút chần chừ gì trả lời thắc mắc của
hắn. Thực ra hắn chính là một trong những người mà nàng ngưỡng mộ. Làm
thê tử của hắn, chính là phúc phần mà kiếp này nàng nhận được,nàng đôi
khi còn không thể tin vào sự thật này.
- Chúng ta
học phá trận nhé ? Không khí giữa cả hai đang rất tốt bỗng nhiên Thương
Vũ lại đưa ra đề nghị khiến những suy nghĩ bâng quơ của Tử Linh dẹp
luôn sang một bên, nàng tỏ ra hết sức hớn hở đồng ý.
- Được.
- Vậy chúng ta đi, trước tiên hãy phá Đào Hoa trận này cái đã, sau khi đã nắm rõ trận Đào Hoa chúng ta sẽ phá hai trận lồng nhau. Thương Vũ ôm
nàng phi thân ra khòi phòng, chỉ trong chốc lát, họ đã đến dưới chân
núi ở giữa vườn Hoa Đào, để mặc trận pháp bắt đầu xoay chuyển.
- Phá trận ?Chẳng phải chàng nên dạy thiếp cốt Lộ của trận này sao ? Tử Linh khó hiểu nhìn hắn.
- Phù nhi, nàng sai rồi, nếu phá trận mà cần vào cốt lộ của trận pháp,
vậy khi ta muốn đột nhập vào nơi nào cũng phải hỏi xin họ cốt lộ của
trận háp ấy sao ? Hắn buồn cười nhìn nàng trả lời nàng một vấn đề mà đến trẻ con cũng hiểu được.
- Vậy….phá trận không cần cốt lộ sao ? N