
ỏ một
chút, cứ như vậy nếu cô ở trước mặt Lý Hà oán trách đàn ông cũng sẽ có
vẻ hợp tình hợp lý, vì vậy cô nghĩ tới dùng cách này để đột phá phòng bị cuả cô ta.
Lần đầu tiên Tăng Tĩnh Ngữ đến phòng bệnh thì Lý Hà
đang híp mắt ngủ, Tăng Tĩnh Ngữ bưng thuốc đi vào chuẩn bị đổi chai
truyền dịch cho Lý Hà, cô nghĩ làm nhẹ nhàng một chút để tránh đánh
thức Lý Hà, không ngờ cô vừa đụng tới kim truyền dịch, Lý Hà liền tỉnh.
"Cô muốn làm gì? Tiến vào tại sao lại không lên tiếng." Lý Hà rất cảnh giác nhìn về Tăng Tĩnh Ngữ, lời nói rất kích động.
"Tôi thấy cô đã ngủ
thiếp đi nên sợ đánh tức cô... chai dịch truyền đã đổi xong rồi thì nên
truyền dịch mới được, nếu không máu sẽ chảy ngược ra ngoài ." Tăng Tĩnh
Ngữ thả mềm ngữ điệu, tỏ ra là người rất cẩn thận.
Lý Hà cau mày
nhìn Tăng Tĩnh Ngữ rồi cũng cho cô truyền dịch. Loại buôn bán người phạm pháp này, tính cảnh giác bình thường cũng tương đối cao, cũng may việc
Tăng Tĩnh Ngữ làm nhiều nhất ở bệnh viện căn cứ là băng bó và chích cho
người khác..., cho nên động tác tương đối thành thạo, Lý Hà không nhìn
ra sơ hở nên cũng yên lòng.
Lúc gần đi Tăng Tĩnh Ngữ lại kể
chuyện cho cô nghe, thu hút sự chú ý của cô ta, hỏi thăm một cái còn có
chỗ nào không thoải mái hay không, Lý Hà nói vết thương đau, có biện
pháp gì có thể giải quyết không.
Tăng Tĩnh Ngữ bày tỏ đau lòng:
"Thuốc tê hết vết thương tự nhiên sẽ đau, chỉ có thể nhịn, dĩ nhiên cũng có thể ăn thuốc giảm đau, nhưng mà đối với thân thể cô bây giờ mà nói
sẽ có tác dụng phụ rất lớn."
Lý Hà suy nghĩ một chút, vẫn không uống thuốc giảm đau, nói Tăng Tĩnh Ngữ có thể đi.
Giữa trưa ngày thứ hai Tăng Tĩnh Ngữ đi thăm dò phòng lần nữa, lệ hành kiểm
tra vết thương xem có nứt ra hay không, đổi chai truyền dịch, lại hỏi
thăm một phen.
Chuẩn bị đi, nhưng cô mới vưa xoay người, liền bị Lý Hà gọi lại.
Lý Hà dùng một giọng nói rất tò mò hỏi: "Cô và viện trưởng có quan hệ như thế nào?"
Tăng Tĩnh Ngữ không giải thích được "Ừ" một câu, trầm tư mấy giây sau đó
nhanh chóng giận tái mặt, giọng không tốt nói: "Mắc mớ gì tới cô."
Lý Hà giận quá hóa cười, buổi sáng cô nghe được y tá khác nói Tăng Tĩnh
Ngữ chính là tiểu tình nhân của viện trưởng, hơn nữa còn lấy thái độ phê phán nói Tăng Tĩnh Ngữ là không biết liêm sỉ cỡ nào, đồi phong bại tục, người đàn ông già như ba cô cũng muốn ... Vân Vân. Lúc ấy cô cảm thấy
rất vui, dường như ngay cả bi thương sanh non cũng bị hòa tan không ít,
bởi vì thấy có người cũng xui xẻo như cô thì trong lòng không khỏi sanh
ra cảm giác đồng cảm.
Tăng Tĩnh Ngữ rất rõ ràng Lý Hà hả hê trong lòng, biết biểu hiện của cô lúc này càng kích động, Lý Hà lại càng cho
rằng cô là cái loại không có đại não, dựa vào quan hệ của mình với viện
trưởng mà phách lối hoành hành ngang dọc. Cô vốn muốn dùng ‘đồng bệnh
tương lân’ (người cùng cảnh ngộ) để đột phá vòng vây, sau đó dùng một
loại tâm tâm tương thích đến gần tâm của cô, nhưng không nghĩ Lý Hà lại
là người như vậy, loại người buôn bán thuốc phiện thì còn tình đâu mà
đồng tình, không bằng trực tiếp la lối om sòm ăn vạ còn có nghĩa hơn.
Vì vậy, tạm thời sữa lại chiến thuật, to gan, châm chọc nói: "Có gì đáng
cười, cô so với tôi cũng không có tốt hơn bao nhiêu, có người phụ nữ nò
sanh non mà không có người chồng ở bên cạnh chứ, mấy ngày nay cô nằm
viện, đừng nói là có người tới thăm ngươi, quỷ cũng không có một người."
Lý Hà hiển nhiên không ngờ Tăng Tĩnh Ngữ sẽ quá đáng như vậy, lập tức thay đổi mặt sắc, nhíu chặt chân mày ý vị sâu xa nhìn Tăng Tĩnh Ngữ. Cho tới nay cô cũng là bởi vì mình không thể gặp người tình mà không cam, vốn
tưởng rằng lần này mang thai có thể uy hiếp Trương Minh cưới cô, có ai
nghĩ được lại mang thai ngoài tử cung, đứa bé ôm không nổi không nói,
ngay cả mình thiếu chút nữa mất cũng mất mạng rồi, người nọ cũng chưa
từng xuất đầu lộ diện đến thăm cô một cái.
Tăng Tĩnh Ngữ thấy sắc mặt cô ta không được tốt, cũng không dám quá mức kích thích cô, mắng
xong liền chuẩn bị nhấc chân chạy ra, Lý Hà nhìn thấu động tác của cô,
trực tiếp đem gối đầu trong tay ném Tăng Tĩnh Ngữ, Tăng Tĩnh Ngữ bị đập một chút, tức giận đằng đằng quay đầu lại trợn mắt nhìn Lý Hà một cái,
cười nhạo nói: "Ném vào tôi có ích lợi gì, có bản lãnh thì ném vào người đàn ông của cô đi." Nói xong liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cửa, chỉ
nghe trong phòng truyền đến tiếng đồ bị ném vỡ vụn.
Từ đó về sau, mỗi lần Tăng Tĩnh Ngữ đi kiểm tra phòng cho Lý Hà cũng cố ý bày ra một
bộ sắc mặt khinh miệt, giọng nói chuyện cũng không mặn không lạt, Lý Hà
đối với cô hận không thể dùng cả hai tay đánh đấm, rồi lại ngại vì thân
thể còn chưa khỏi hẳn căn bản không động được, dĩ nhiên, cô không phải
là không có tố cáo qua, nhưng ai bảo người ta là tiểu tình nhân của viện trưởng chứ, dù cô có tố cáo thêm một trăm lần nữa, thì mỗi ngày Tăng
Tĩnh Ngữ vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng bệnh, hơn nữa còn tốt bụng
châm chọc tới thăm hỏi một câu mà nói: "Bạn trai đã tới thăm cô sao?"
Lý Hà cảm giác mình sắp bị ép điên rồi, sống nhiều năm như vậy, đây là