XtGem Forum catalog
Theo Đuổi Lính Đặc Biệt

Theo Đuổi Lính Đặc Biệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327042

Bình chọn: 7.5.00/10/704 lượt.

ống như vậy, rất có

khả năng cô sẽ hối hận.

Thật là đứa bé tốt, nhưng con trai của bà không có phúc phần kia.

Tăng Tĩnh Ngữ mua hai hộp cơm chiên, lấy hai đôi đũa rồi hấp ta hấp tấp chạy về.

Mẹ Thiệu nhận lấy hộp cơm, muốn trả lại tiền cho Tăng Tĩnh Ngữ, nhưng

không ngờ cô nói, "Bác gái, bác khách khí với con cái gì, ban đầu Thiệu

Tuấn cứu con, rồi con ở lại nhà bác, rồi còn ăn chùa uống chùa nữa ."

Mẹ Thiệu ngượng ngùng cười một tiếng, đem tiền nhét vào trong tay Tăng

Tĩnh Ngữ, thật ra thì tiền không quan trọng, chủ yếu không phải ý này,

Tăng Tĩnh Ngữ giúp bà bán một số thứ, sao có thể để Tĩnh Ngữ bỏ tiền mua cơm. Huống chi, bà giữ Tăng Tĩnh Ngữ lại cũng đã quá đáng rồi.

Bà đã không chịu nổi Tăng Tĩnh Ngữ cho dù là một chút xíu, như vậy chỉ

tăng thêm cảm giác áy náy cho bà thôi, thế nhưng phần cảm giác áy náy

làm thế nào cũng không áp chế được tự ti trong lòng bà.

************

Lúc Thiệu Tuấn trở lại, Tăng Tĩnh Ngữ cùng mẹ Thiệu mới vừa cơm nước xong.

Tăng Tĩnh Ngữ ngồi ở trên xe bày trái cây đung đưa chân, mẹ Thiệu ngồi ở

trên ghế nhựa nhỏ, hai người trò chuyện câu được câu không.

Mẹ Thiệu vẻ mặt áy náy nói: "Thật sự xin lỗi con, để cho con phải ăn cái này."

"Ha ha" Tăng Tĩnh Ngữ cười khan một tiếng, tay chân luống cuống nắm tóc,

"Bác gái, bác nói như vậy làm con thấy thật xấu hổ, cơm đó ăn rất ngon."

Nghe vậy, mẹ Thiệu cười một tiếng quay đầu đi chỗ khác, không biết nên làm

sao để nói tiếp. Thật ra thì bà đã nghĩ sai rồi, Tăng Tĩnh Ngữ không

phải loại kia... đại tiểu thư mềm mại, yếu đuối. Lúc ấy đi theo mẹ thì

tốt rồi, kể từ khi ba mẹ cô ly hôn, ba cô thường ngày vội vội vàng vàng, luôn chú tâm trong công việc, không ai quan tâm chăm sóc cô, mỗi ngày

đều đi theo đám nhóc trong đại viện làm càn, quậy phá.

Trung học

là thời kì phản nghịch quậy phá điên cuồng của cô, vô cùng kịch liệt. Ở

trong trường học lừa gạt giáo viên là đau bụng muốn xin nghỉ về nhà, ở

nhà lừa gạt ba, nói ở trường học làm tổng vệ sinh, tóm lại trong mười

câu thì không có câu nào là thật. Cứ năm buổi là có hết ba buổi cúp cua

đi chơi diện tử với đám bạn xấu trong đại viện.

Có lúc chơi điên rồi đem tiền ăn cơm xài hết, đói bụng đi về nhà.

Cho nên ở đây ăn như thế nào, cô không có chú ý nhiều như vậy, chỉ cần có thể no bụng là được.

"Sao lại trở về nhanh như vậy, sao không dẫn Lý Hiểu ra ngoài đi dạo một

chút?" Mẹ Thiệu thấy Thiệu Tuấn trở về sớm như vậy nên không vừa lòng.

Tăng Tĩnh Ngữ ngồi trên xe dõi mắt ngắm nhìn, hai con mắt to hừng hực lửa,

hận không thể một phen đem Thiệu Tuấn đốt thành tro bụi.

Thiệu

Tuấn có vẻ thận trọng đứng bên cạnh mẹ Thiệu, vẻ mặt lúng túng,

dọc đường đi anh đều suy nghĩ làm sao tìm cớ để lừa dối mẹ anh, nhưng

đến lúc đứng trước mặt mẹ Thiệu, những suy nghĩ kia đều không thể nói

thành lời.

Cuối cùng chỉ đành phải lấy cớ tạm bợ: "Chúng con không thích hợp."

"Không thích hợp" ba chữ này như đơn giản, nhưng vấn đề rất lớn.

Thông thường nhất là tính tình không thích hợp, nhưng đồng thời lại có thể

sinh ra nhiều loại ý nghĩa khác: gia cảnh không thích hợp, dáng ngoài

không thích hợp, công việc không thích hợp, trình độ học vấn không thích hợp,... nói chung là rất nhiều thứ không thích hợp, trong lúc nhất thời mẹ Thiệu cũng không hiểu rõ rốt cuộc không thích hợp loại nào, khẽ khép mắt, miệng giật giật, nhưng cuối cùng lại đem toàn bộ nghi ngờ nuốt

vào trong bụng.

So với khổ sở của mẹ Thiệu, tâm tình Tăng Tĩnh

Ngữ cơ hồ thật tốt. Ngọn lửa trong mắt đã được dập tắt, mặt nhăn nhó rối rắm đã sớm cười rực rỡ như hoa, ngồi trên xe hai chân khẽ đung đưa, chỉ thiếu chút nữa lên tiếng hát vang tỏ vẻ ăn mừng.

Thiệu Tuấn đứng đối diện mãnh ngẩng lên đầu, nhìn khuôn mặt đang cười đáng đánh đòn của Tăng Tĩnh Ngữ, không nhịn được chau mày, cúi đầu suy nghĩ một phen, lại nói: "Mẹ, con vừa mới tốt nghiệp, cũng không vội, sau này hãy nói."

Trong lòng mẹ Thiệu có cảm giác không tốt, không phải bà cũng vì tốt cho anh

sao? Có lòng tốt nhưng lại chê bà nhiều chuyện. Tức giận quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến Thiệu Tuấn, nhưng mới vừa quay đầu lại thấy vẻ mặt người nào đó đang rất hả hê, vui sướng.

Lúc này, Tăng Tĩnh Ngữ

nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ với Thiệu Tuấn, ai biết mẹ Thiệu đang đưa

lưng về phía cô đột nhiên xoay người lại, Tăng Tĩnh Ngữ trợn tròn mắt.

Sắc mặt mẹ Thiệu có vẻ hơi lo lắng: "Tĩnh Ngữ, con làm sao vậy."

Tăng Tĩnh Ngữ há hốc mồm, chết lặng mấy giây, "Ách. . . . . . . . . . . . a. . . . . . . . . . . . Cái đó cái đó. . .Con...con đột nhiên nhớ tới con còn có chuyện, ha ha, nếu Thiệu Tuấn trở lại con nên đi thôi. Bác gái

hẹn gặp lại." Nói xong cằm túi xách đi như chạy trốn.

Xem chừng đã ra khỏi tầm mắt mẹ Thiệu, Tăng Tĩnh Ngữ không nói hai lời, lấy điện thoại di động ra gọi cho Thiệu Tuấn.

Thấy trên màn ảnh màu đen hiện lên ba chữ Tăng Tĩnh Ngữ, huyệt Thái Dương Thiệu Tuấn giựt giựt, cảm thấy đau đầu.

Tăng Tĩnh Ngữ là ai, tự luyến đến người thần đều tức giận, không ai có thể

chống lại nổi, người nào đó cố ý, trước mặt mẹ anh gỉa làm cô gái ngoan

hiền đ