
ông nhắc tới một người ——————- Thiệu Tuấn.
Thiệu Tuấn là huấn luyện viên của các cô khi họ còn năm nhất, lúc đó Thiệu Tuấn vẫn còn ở học Đại Học, đang học năm 3.
Tăng Tĩnh Ngữ là bị cha cô, quân trưởng dùng nhánh trúc buộc tới trường quân đội học, đối với chỗ này nội tâm cô phát ra một loại bài xích, thỉnh
thoảng thích bới móc, rất thích cùng huấn luyện viên cãi nhau mấy câu.
Ví như:
Quân huấn ngày thứ nhất, Trầm Ngôn té xỉu, cô bật dậy, xung phong nhận việc: "Báo cáo huấn luyện viên, có người té xỉu, em xin đưa cô ấy đi phòng
cứu thương." Trường học an bài đặc biệt đưa bạn học bị xỉu đi phòng cứu
thương, cô chính là muốn trốn học nên xung phong nhận việc.
Thiệu Tuấn không chút nào nể mặt cô, lạnh lùng nói: "Không cho phép."
Từ đó Tăng Tĩnh Ngữ ghi thù, chỉ cần có cơ hội cô sẽ không để dư, cùng Thiệu Tuấn làm trái lại:
"Báo cáo huấn luyện viên, em muốn đi nhà vệ sinh."
"Báo cáo huấn luyện viên, đầu em đau muốn xin nghỉ."
"Báo cáo huấn luyện viên, hôm nay thân thích em tới, không thể làm vận động mạnh."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mới vừa nhận lớp này thì cấp trên cho Thiệu Tuấn biết một tin tức, " Tăng
Tĩnh Ngữ là hòn ngọc quý trên tay thủ trưởng, tai nơi này chính là mạ
vàng , mọi việc mắt nhắm mắt mở là tốt rồi." Nhưng làm sao anh có thể
cuối đầu, quản cô này là thiên kim nhà quân trưởng hay anh kia là công
tử nhà tư lệnh, làm sai sẽ phạt.
"Tăng Tĩnh Ngữ bước ra khỏi hàng, tư thế hành quân một giờ."
"Tăng Tĩnh Ngữ bước ra khỏi hàng, sau khi giải tán chạy 20 vòng sân điền kinh, không chạy xong không cho phép ăn cơm."
"Tăng Tĩnh Ngữ bước ra khỏi hàng, 100 cái nhảy cóc."
Như thế hai người coi như có thù không đội trời chung.
Về sau như thế nào lại hòa hảo , chuyện này một lời khó nói hết. . . . . . . . . . . . . . .
Chủ nhật, Tăng Tĩnh Ngữ ra ngoài, đi dạo trong thành phố một ngày, đột
nhiên cảm thấy đói bụng, tùy tiện tìm cái nhà hàng để làm no bụng.
Nhưng ai biết cô lại đụng phải Thiệu Tuấn ở nơi đó, hơn nữa là bị thúc dục, cô phát hiện tên kia đang đi xem mắt .
Tăng Tĩnh Ngữ lúc ấy liền kinh hãi, xem mắt, anh bao nhiêu, theo cô biết,
Thiệu Tuấn ĐH năm 3 trúng tuyển bộ đội đặc chủng, sau khi đi vào vẫn
không ngừng học tập, hơn nữa năm nay vừa mới 23 tuổi mà thôi, nhỏ như
vậy mà chạy đi xem mắt, có phải quá kinh sợ hay không! ! !
Tăng Tĩnh Ngữ cố ý tìm vị trí sau lưng Thiệu Tuấn mà ngồi.
Chỉ nghe cô gái kia nói: "Nghe nói anh tốt nghiệp trường quân đội, bây giờ là cấp bậc gì?"
"Cụ thể là gì dì không có nói cho em biết, anh có thể nói cho em biết một chút không?"
"Nghe nói anh là người địa phương, trong nhà phòng ốc cũng có, có thể trực tiếp kết hôn."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lúc này món ăn còn chưa mang lên, trên bàn chỉ bày biện một dĩa đậu phộng
rang, Tăng Tĩnh Ngữ đối mặt với cô gái đang lảm nhảm này, tuy trong
miệng không ngừng nhai đậu phộng, nhưng mà nội tâm lại đem tổ tông mười
tám đời nhà người ta thăm hỏi một lần.
"Mẹ nó, cô ta làm nghề bán hàng đa cấp hay sao, muốn đem mình bán ra ngoài để đẩy nhanh tiêu thụ
à. . . . . . . . . . . . Còn kết hôn, như vậy mà muốn gả cho Thiệu Tuấn, mắt lớn, mũi tẹt, miệng hà mã, lớn lên xấu không phải lỗi của cô, ra
ngoài dọa người là sai lầm của cô rồi. Phi, ta phi, người này cũng quá
kém cỏi."
Thật ra thì con gái người ta dáng dấp mặc dù không đẹp
mắt, nhưng không đến nỗi không có thuốc nào cứu được, đại chúng hóa mà
thôi, không xinh đẹp cũng không xấu xí.
Nhưng trong mắt Tăng Tĩnh Ngữ, nhìn thế nào không vừa mắt.
Bữa cơm này cô ăn hỏa khí mười phần, nhạt như nước ốc. Chỉ là cuối cùng khó khăn lắm cô mới nhịn xuống được. Cũng không chủ động đi tìm Thiệu Tuấn, yên lặng ra khỏi nhà hàng, sau đó ngồi xe trở về trường học.
2
Tháng sáu thời tiết rất nóng, luôn làm cho tâm tình người ta dễ dàng bực tức. Tăng Tĩnh Ngữ trong lòng cũng uốn éo, nay lại nóng lên, nóng càng thêm
nóng, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được.
Trường
học có quy định, mười giờ phải ngủ, lúc này đã mười giờ rưỡi, trong ký
túc xá ba người kia đã vào mộng đẹp rồi, trong lòng cô lại có chuyện,
làm thế nào cũng không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy, ảo não bò xuống
giường, giơ điện thoại di động lên, mượn ánh sáng điện thoại di động lục lọi trên bàn hồi lâu, rốt cuộc tìm được cái hộp vị chanh không khí
trong lành, lén lén lút lút chạy vào nhà vệ sinh.
Cửa sổ nhà vệ
sinh bị cô mở rộng toàn bộ, lại mấy lần nhấn vòi nước giội nước, từ từ
gió nhẹ thổi tai, bên trong căn bản không có mùi là lạ. Vị chanh mát
mẻ nhàn nhạt tản ra.
Tăng Tĩnh Ngữ dựa vào cửa sổ góc tường, từ góc độ này nhìn sang, mơ hồ có thể nhìn thấy trăng sáng mông lung,
xuyên qua tầng tầng mây đen, từ từ lộ ra, rồi sau đó, càng phát ra rõ
ràng.
Lúc ấy vô tình bấm gọi điện thoại, nhưng hồn cô còn chưa
quay về, cho đến khi truyền đến âm thanh lành lạnh của Thiệu Tuấn, cô
mới biết mình làm cái gì.
"Này" âm thanh truyền đến đã lâu, trầm
thấp nhưng cứng rắn, sợ Tăng Tĩnh Ngữ giật