
mình mà té, "Cũng mười giờ
rưỡi rồi, sao cô còn chưa ngủ?" Thiệu Tuấn cũng tốt nghiệp đại học X,
đối với thời gian làm việc và nghỉ ngơi ở trường học rất rõ ràng.
Tăng Tĩnh Ngữ nắm chặt di động trong tay, không nhịn được le lưỡi liếm liếm
môi khô khốc, không nói lời nào, mà trên thực tế, cô cũng không biết
phải nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất phiền não, đặc biệt là nghe
được cô gái kia nói gì kết hôn ..., cô lại càng phiền não.
"Hơn
nửa đêm gọi điện thoại cho tôi, lại không nói lời nào, đại tiểu thư,
người nào lại chọc cô mất hứng." Trong hai năm qua Tăng Tĩnh Ngữ điện
thoại cho anh rất nhiều, tình huống mỗi lần không có gì khác ngoài ba
chuyện sau: thứ nhất, điện thoại nói thẳng, nói người nào đó đắc tội cô, làm cô cực kỳ tức giận. Thứ hai, đối với chế độ biến thái của trường
học tàn ác phê phán, tước đoạt tự do của cô, hủy diệt cuộc sống đại học đẹp đẽ mà cô hướng tới, còn có bóp chết cơ hội cô nói yêu thương... Vân vân, thứ ba, thuận tiện hỏi anh một cái, cuộc sống lúc này thế nào, có
xảy ra chuyện gì đặc biệt không, có làm nhiệm vụ nguy hiểm không,
v.v....
Thiệu Tuấn không nói nhiều, nhưng có kiên nhẫn, cho dù
Tăng Tĩnh Ngữ nói những chuyện loạn thất bát tháo, anh cũng có rất kiên
nhẫn ngồi nghe, thỉnh thoảng phát biểu một đôi lời, mặc dù đại đa số bị
bác bỏ một cách vô tình, anh cũng không nổi giận, dù thế nào đi nữa anh cảm như vậy cũng tốt, cô đồng ý là chuyện của cô, về điểm này, Tăng
Tĩnh Ngữ còn chế nhạo anh nhiều lần, nói anh không hiểu được cái gì
là thương hương tiếc ngọc, chứ đừng nói theo đuổi con gái, tương lai
khẳng định không tìm được lão bà. Chỉ có cô là người tốt bụng lòng đầy
từ bi, cứu khổ cứu nạn, thỉnh thoảng điện thoại cho anh, an ủi tâm hồn
cô đơn của anh.
Anh cũng không giận, chỉ là lẳng lặng nghe cô oán trách, sau đó chờ bên kia an tĩnh, hời hợt một câu "Nói xong rồi sao,
không có việc gì tôi cúp máy."
Tăng Tĩnh Ngữ có chút giận, hận
không thể lập tức tát chết anh. Chỉ là thật đáng tiếc, khoảng cách quá
xa, mà tay của cô quá ngắn, cho nên ý định này chỉ có thể làm trong mộng thôi.
"Ai biết anh nhận nhanh như vậy, tôi còn chưa kịp hoàn hồn nữa đấy." Bình thường cô gọi cho Thiệu Tuấn là gọi vào quân trại nơi
anh ở, mười lần có chín lần tìm không được người, có đôi khi là đi huấn
luyện, có lúc làm nhiệm vụ. Dần dần cô ít gọi điện thoại hơn, bên trong
quân trại tín hiệu không tốt, hơn nữa bộ đội bọn họ chưa bao giờ mang di động trên người, điện thoại di động với bọn họ mà nó, chỉ là trang sức
mà thôi.
Nếu không phải hôm nay vô tình gặp được ở khách sạn, cô
cũng sẽ không gọi cuộc diện thoại này, hơn nữa còn gọi vào di động của
anh.
Thiệu Tuấn hơi nhíu mi tâm, anh thật không hiểu Tăng Tĩnh
Ngữ suy nghĩ kiểu gì, chủ động gọi điện thoại cho người khác, chính mình lại im lặng không nói. Không nhận ra có người trả lời điện thoại sao?
Mặt tuấn lãng hiện lên một tia bất đắc dĩ, "Ngày mai còn phải đi học,
ngủ sớm một chút đi."
Tăng Tĩnh Ngữ rùng mình, nhớ tai lời mình
muốn nói, cố làm nhẹ nhõm mà oán trách: "Tôi nói tôi không có việc gì
lúc nào? Ai cho anh nghe điện thoại nhanh như vậy. Tôi không biết anh sẽ nhận nhanh như vậy, cho nên mới thẫn thờ không biết phải nói gì.
Anh cũng không hơn gì tôi, như vậy gọi bạn bè sao? Gọi cho anh mười lần hết chín lần là tắt máy, cho nên tôi mới có thể nhất thời không phản
ứng kịp." Tăng Tĩnh Ngữ trong lòng có quỷ, lời nói không được mạch lạc,
thậm chí ngay cả giải thích cũng nói thành như vậy.
Thiệu Tuấn có chút không giải thích được, không hoàn hồn thì không hoàn hồn, có cái gì tốt mà giải thích. Còn nhiều như vậy. Thiệu Tuấn là đứa bé
lớn lên trong một gia đình đơn thân, điều kiện gia đình cực kém. Nguồn
kinh tế duy nhất trong nhà chính là gian hàng nhỏ mà mẹ anh mặc kệ mưa
gió ngày ngày bày bán trên vỉa hè.
Mà khi anh lựa chọn học trường quân đội, cũng chính vì tiết kiệm tiền ——– trường quân đội không nộp
học phí, hơn nữa còn có tiền phụ cấp sinh hoạt.
Ở trong bộ đội
đặc chủng lăn lộn hai năm, đây là ngày nghỉ lần đầu tiên của anh, vừa về đến nhà thì mẹ cho anh một kinh kỉ ngoài ý muốn, chính xác mà nói, chỉ có kinh, không có hỉ ———- mẹ để cho anh đi xem mắt.
Thiệu Tuấn
rất khổ não, lăn qua lộn lại không ngủ được. Xem mắt, anh mới bao nhiêu, mới vừa tốt nghiệp đại học một năm mà thôi. Tuy nhiên anh lại không
đành lòng cự tuyệt.
Mẹ Thiệu là dân quê, trình độ văn hóa chỉ có
trung học, ở nông thôn, chỉ cần là cô gái không đi học thì lập tức có
lượng lớn người sắp xếp làm mai làm mối cho cô, mà con trai cũng thế,
thậm chí có rất nhiều trường hợp không tới tuổi qui định đã có con.
Bà đã mất chồng, tất cả hi vọng đều ký thác vào người con trai, yêu cầu
của bà không cao, chỉ cần tốt nghiệp đại học rồi tìm một cô dâu thích
hợp, sau đó sinh đứa bé mập mạp, như vậy bà cũng mãn nguyện rồi.
Chủ nhật, nhà hàng B buôn bán rất thuận lợi.
Đây là một nhà hàng bình thường, không phải rất lớn, nhưng trang trí có
chút đặc biệt hơn so với mấy nhà hàng khác. Phía trước là cửa sổ sát
đất, cách vài m