
, cô đã sớm cùng Thiệu Tuấn ở cùng một chỗ không phải sao?
Sắc mặt Tăng Trường Quân đột nhiên trở nên nặng nề, âm thanh cũng dần dần
trầm xuống, ông nói: "Ba không phản đối con và cậu ấy nói chuyện yêu
thương, nhưng cha mẹ hai bên đều không nghĩ như nhau, cứ cho là các con
lấy được sự đồng ý, chấp thuận của ba mẹ, ngay cả có thể nói là các
con lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để kết giao. Thiệu Tuấn, đứa
nhỏ này rất tốt, ba cũng vậy rất coi trọng cậu ấy, nhưng công việc của
cậu ấy quá nguy hiểm, nói thật, làm một quân nhân, ba có một người con
gái như vậy cảm thấy rất tự hào, nhưng làm một người cha, ba không lại
hi vọng con tìm một bộ đội đặc chủng làm bạn trai. Quân tẩu tất nhiên
vĩ đại, nhưng chua xót, tịch mịch không đơn giản như trong tưng tượng
của con đâu."
Tăng Trường Quân ngữ trọng tâm trường khuyên giải
nói, không khó nghe ra, ý trong lời nói của ông còn là thiên về hướng
phản đối, cô giống như là lập tức liền thay đổi cả sắc mặt, giọng nói
phản bác: "Ba không phải là con, làm sao biết quân tẩu nghĩ rất đơn
giản."
Tăng Trường Quân rất bất đắc dĩ, hòa hoãn một cái, nói
tiếp: "Ba không phải phản đối con và Thiệu Tuấn lui tới, chỉ là muốn
con phải suy nghĩ kỹ, nếu như con thật sự quyết định phải cùng cậu ấy,
như vậy sau này con cũng đừng nói với ba lời hối hận."
Con gái
ông hiện tại mới hai mươi mốt tuổi, chưa bao giờ chịu khổ, cô căn bản
không hiểu ý tốt của ông. Ông có chút khổ sở, đứng dậy đi đến cầu thang, nhưng đến nơi cầu thang, không nhịn được lại quay đầu lại nói: "Ban đầu vào lúc kết hôn, ba và mẹ của con rất yêu nhau, bà ấy nói khó chịu thế nào bà ấy cũng nhịn được, vô luận bao lâu bà ấy cũng có thể đợi, nhưng
vài năm về sau, lễ mừng năm mới ba không thể trở về nhà, thời điểm sinh
con ra ba không thể ở bên cạnh bà ấy, thậm chí là lúc mẹ con ngã bệnh
nằm viện ba cũng không thể lúc trở về, bà ấy đã không chịu nổi nữa."
Những năm này Tăng Trường Quân chưa bao giờ nói bất cứ chuyện gì về vợ trước, Tăng Tĩnh Ngữ cùng cha cô có loại ăn ý quỷ dị, giống như trong sinh
mệnh chưa từng người này xuất hiện, cũng là không hề đề cập tới, cô cố
chấp cảm thấy mẹ của cô từ bỏ cô.
Mà giờ khắc này, cô ngơ ngác
nhìn bóng lưng ba cô đi xa, chỉ cảm thấy cái bóng lưng kia mang theo một cỗ cô tịch cùng đau thương khó nói lên lời. Thật ra thì trong lòng ba
cũng oán, ông buông tha cho mẹ, nhưng là trong lòng vẫn oán mẹ như cũ,
oán bà không giữ lời hứa, oán bà rời đi trước hết, rõ ràng nói có thể
nhịn, rõ ràng nói gần nhau cả đời, thế mà nửa đường lại đổi ý.
Như vậy Thiệu Tuấn, nếu như sau này cô cũng đổi ý, anh sẽ so với ba cô càng bi thương hơn, càng sụp đổ hơn. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Không, sẽ không, cô không giống như mẹ mình, cô sẽ
không, tay Tăng Tĩnh Ngữ chợt nắm chặt thành quả đấm, tự nói với mình,
cô sẽ không, cô sẽ không.
Cô cơ hồ là không kịp chờ đợi chạy về
phòng ngủ cầm điện thoại, Thiệu Tuấn phút chốc nhận điện thoại kia, cô
chỉ cảm giác tim mình giống như muốn nhảy ra từ lồng ngực.
Cô máy móc nói: "Thiệu Tuấn, em muốn gặp anh, em muốn gặp anh, em muốn gặp anh, em muốn gặp anh. . . . . . . . . . . . . ."
Giờ khắc này, cô giống như nổi điên, muốn gặp đến Thiệu Tuấn, khi lần đầu
tiên gặp nhau, anh phạt cô đứng tư thế đứng tấn, lúc hành quân uy nghiêm không cho xen vào, lúc bị thương một người nằm lỳ ở trên giường cô đơn cùng tịch mịch, lúc cự tuyệt cô chua cay cùng bất đắc dĩ, lúc hôn
cô kích động cùng nhiệt tình, từng vẻ mặt của anh, mỗi một lần động tâm tình, cũng thấy khuân mặt cô phóng đại trong con ngươi, vô hạn phóng
đại, tất cả những kỉ niệm đi qua giống như bộ phim điện ảnh kéo dài, một màn lại một màn, ở trong đầu cô liên tục hiện lên.
"Tĩnh Ngữ,
em làm sao vậy, em đừng vội, từ từ nói." Thiệu Tuấn đột nhiên bị giọng
nói khác thường của cô hù dọa, tâm nhất thời thót lên tới cổ họng , hít
sâu vài cái, mới khiến tâm tình của anh bình phục.
Lúc này tâm
tình Tăng Tĩnh Ngữ đặc biệt kích động, lời nói kia của ba cô giống như
một quả bom còn đang trong đầu, làm lý trí cô phát nổ hồn bay phách tán, phải nói là, trên đời này người cô hận nhất, chính là mẹ cô, tại sao bà ấy lại bỏ cô lại khi cô còn rất nhỏ chứ, mười mấy năm qua đối với cô bà chẳng quan tâm chút nào, hơn nữa quan trọng nhất là, lấy kinh nghiệm,
căn bản cô không thể giải thích vì sao mẹ của cô lại làm như vậy, cô cảm thấy mẹ cô rất không có trách nhiệm, cô vô cùng thống hận hành vi bỏ
chồng quên con của mẹ cô.
Nghe giọng của ba, giống như căn bản
không tin tưởng cô có thể làm được, thậm chí là cảm thấy cô còn không
bằng mẹ, cho nên, cô vội vàng muốn chứng minh mình, muốn chứng minh mình sẽ không bước theo gót mẹ cô, cô là thật lòng yêu Thiệu Tuấn, cô sẽ
luôn luôn đi cùng anh, cho dù là con đường phía trước khó đi hơn nữa. Lúc nhận được điện
thoại thì Thiệu Tuấn đang cùng mẹ Thiệu ngồi ở phòng khách xem ti vi,
lúc trước, anh lần nào cũng sẽ cùng mẹ anh cùng nhau đón giao thừa,
nhưng khi nhận điện thoại của Tăng Tĩnh Ngữ, anh rõ ràng không ngồi yên, cầ