Teya Salat
Thích Sát Phu Quân

Thích Sát Phu Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322241

Bình chọn: 7.5.00/10/224 lượt.

lính nhìn vương phi mắt phiến lệ càng mang chút nét đẹp động lòng người nên ngơ gơ ngẩn ngẩn quên cả đau luôn.

- Sao lại không sao? Ngươi chảy máu nhiều quá trời luôn…

Nàng thật không biết phải xử lí ‘hậu quả” do mình gây ra làm sao, đầu óc loạn lên, cả người lúng túng không thấy tên lính đang nhìn nàng bỗng dưng tái mét mặt mày. Đạt Kha chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn xuống, không cần nói hay thêm chút hành động nào cũng đủ trấn áp tinh thần tên lính đáng thương.

Vị khách vừa đến nảy giờ nhất mực chưa nói gì vì chút lộn xộn cũng phát hiện ra ánh mắt của Đạt Kha đang đe dọa tên lính. Tên lính sợ run, tên đâm ít ra còn sống chứ nếu để đại vương giết thì tiêu đời thật luôn vội lòm còm đứng dậy không nằm một đóng nữa…

- Nô tài đi chửa thương đây! Nương nương đừng có lo! - Nói rồi tên lính muốn chạy xì khói. Sở Doanh vẫn còn áy náy gọi theo.

- Chờ đã… có cần ta…

- Hắn chỉ là lính canh thôi, nàng có nhất thiết phải nhọc lòng quan tâm đến thế không?

Đạt Kha lên tiếng ngăn nàng làm Sở Doanh hậm hực trông lại. Nếu người bị thương máu me đầm đìa là tên đại vương này thì nàng đã cười khà khà rồi đâu cần lo. Giờ nhìn cái mặt tuấn mỹ của hắn nàng chỉ muốn bay lại cào mặt hắn cho bỏ tức.

- Đại vương không bị thiếp đây bắn trúng nên ganh tị hả? - Nàng nói cố tình chọc hắn nhưng Đạt Kha chỉ vui vẻ trả lời.

- Ừh… lần sau ta thật muốn nàng chọn ta làm bia bắn của nàng chứ đừng phí sức bắn loạn ra như thế tội cho thần dân của ta!

- Hôn vương còn làm ra vẻ tốt nữa hả?

Sở Doanh tức điên cố lấy tay đánh hắn dẫu biết cũng chẳng có ích gì, lại còn giúp hắn cười vui vẻ như trò cười nữa. Nhìn cả hai như đùa giỡn “âu yếm”, vị khách im lặng nảy giờ mới khẽ cười lên tiếng.

- Đây hẳn là tân vương phi rồi đúng không đại vương?

Giọng nói trang nhã, cử chỉ lịch thiệp ra dáng vương tôn quý tộc làm Sở Doanh trông qua nửa con mắt dung nhan nam nhân đó mang nét giống Đạt Kha là đoán ra đây hẳn là một trong hai vị vương gia còn lại rồi.

Không chờ nàng phải đoán mò thêm, Đạt Kha cười nhẹ tay kéo nàng lại tiện thể giới thiệu ngay.

- Đây là tam ca của ta Đạt Khương. Nàng cứ gọi là tam ca như ta được rồi!

- Nảy giờ có tam ca ở đây mà muội thật vô ý quá!

Gã đại vương đơ ra vì nàng e thẹn nói ra dáng nữ nhân đứng đầu bộ tộc lắm. Đối với người vừa sinh ra đã làm công chúa như nàng thì lễ nghi không có vấn đề gì. Cho dù có căm ghét Đạt Kha nàng vẫn phải giữ thể diện của một vương phi chứ.

Đạt Khương nhìn nàng cũng cười nhẹ. Vị tam vương này nhìn sơ tố chất cũng thâm hiểm không thua gì Đạt Kha đâu, ánh mắt xem ra không hiền như vẻ ngoài cố biểu cảm.

- Cùng là người nhà, vương phi đừng đa lễ!

Đạt Kha nhìn thấy ánh mắt tam ca cứ quan sát nàng nên không nói gì thu tay kéo nhẹ Sở Doanh về sát mình. Nàng khó chịu biết có người lạ phải đứng gần hắn nhưng ghét thật hỏi nhỏ…

- Thần thiếp đi được chưa hả đại vương? - Nàng nói nhẹ lại lên giọng hung hăng khiến hắn cười khuẩy trả lời.

- Tam ca ít khi đến thăm dĩ nhiên ta phải mở tiệc chúc mừng rồi, nàng là vương phi của ta càng không thể thiếu nha.

Vương gia Đạt Khương không nói gì nhưng mặt Sở Doanh đang chuyển xấu. Lần trước mừng vương phi gã đại vương này đã cho nàng ngồi một xó không đối hoài rồi nay tiệc này không biết hắn sẽ giở trò gì. Dẫu sao cũng chết, nàng liều mình vậy làm tròn bổn phận vương phi cho vừa lòng thần dân thiên hạ, đồng thời có cơ hội giết Đạt Kha nữa chứ một mũi tên trúng hai con nhạn. Các vương gia đều không phục và muốn giết chết Đạt Kha nhưng thần thái tam vương gia này xem ra vô cùng điềm tĩnh không làm trò gì bất kính. Nếu gã ta nhào tới giết ngay Đạt Kha hộ nàng có phải sướng hơn hay không?

Lều lớn được trãi thảm lông trắng rất đẹp, trên đỉnh lều có lễ thông gió có mái che nên các bệ than sưởi ấm rực than hồng nhưng không gây ngộp. Các vũ động múa các điệu nhảy làm Sở Doanh say sưa nhìn chẳng để ý phải ngồi cạnh hắn ta. Đạt Kha thì vui vẻ nói chuyện với Đạt Khương…

- Huynh không cần đích thân đến mời thì ta cũng sẽ đến mà tam ca!

- Tại huynh nghĩ là năm nay có lẽ sẽ khác mọi năm!

- Tất nhiên! Huynh đệ chúng ta mất đi một người chắc sẽ buồn chán lắm đây!

Nàng đưa mắt nhìn hai huynh đệ đó không có thiện cảm với nhau lại còn vờ như thâm tình lắm. Chuyện đại vương gia gia bị Đạt Kha giết chết rõ ràng làm cho hai vị vương còn lại rất e sợ. Sở Doanh không biết phải làm sao để báo tin nội bộ về cho phụ vương của mình được nữa.

Mắt vẫn buồn buồn nhìn điệu múa của người bộ tộc, nàng cầm ly lên uống lập tức ho sặc. Đạt Kha đang nói cũng xoay nhìn nàng cạnh bên và nghiêng người hỏi…

- Nàng sao thế? Rượu mà sao còn uống…?

- Khụ… sữa của thiếp đâu?

- Uống nhầm ly của ta rồi? Sao lại vô ý như vậy thật là ngốc mà!

Nàng nhăn mặt, không vì ho đã chửi lại hắn ta rồi dám nói bổn công chúa đây ngốc sao? Nhưng nàng phải công nhận rượu của người bộ lạc thật là khó uống làm nàng khó chịu luôn. Nàng không để ý ánh mắt của tam vương gia Đạt Khương rất kì lạ khi nàng được Đạt Kha quan tâm như thế.

Uống lại ly sữa tươi của mình, nàng mới nhẹ nhõm thì tam vương lên tiếng…

- Vương