
n nhỏ bé, canh chừng một căn phòng trống rỗng sống qua ngày.”
Không phải Tạ An không động tâm với lời đề nghị này, nhưng hắn trầm tư suy tư thật lâu, cuối cùng vẫn nhỏ giọng cự tuyệt.
Liên Ngữ Hàm thấy vậy không kinh ngạc, sắc mặt không chút thay đổi, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó cúi đầu tiếp tục chọc chọc cá trong thùng.
Tạ An trợn tròn mắt, đây là thái độ ngượng ngùng của người đọc sách, tuy rằng cự tuyệt nhưng chỉ tỏ vẻ thôi a! Hắn vốn chuẩn bị chờ Liên Ngữ Hàm mời ba lượt sẽ đáp ứng, lúc này kế hoạch chết non trong bụng.
Hắn cứng người lăng lăng nhìn tiểu cô nương, cảm thấy như đánh đổ bình ngũ vị, ngọt đắng cay hương vị gì cũng có. Nghĩ đến Hàm Hàm không phải thành tâm mời hắn mà chỉ hỏi cho có lệ, hắn nhịn không được rơi lệ lã chã – thật khiến người khổ sở mà.
Sau đó Tạ An luôn tỏ ra uể oải, suy sụp quét gia vị lên cá nướng. Liên Ngữ Hàm lại giống như thường, không có việc gì. Lý Ung nhìn vào trong mắt, nhưng chưa hỏi, cho đến khi về tới Tạ gia, thừa dịp Tạ An xuống bếp nấu nước nóng, hắn mới lặng lẽ hỏi: “… Cô nương đã có lòng dẫn hắn hồi kinh sao không hỏi thêm một lần?Ta thấy thực ra Tiểu Tạ cũng muốn hồi kinh cùng chúng ta, chẳng qua ngượng ngùng chút thôi.”
Liên Ngữ Hàm không kiên nhẫn phất phất tay: “Mặc kệ hắn có đáp ứng hay không ta đều muốn dẫn hắn đi. Đến thời điểm đánh hắn ngất xỉu nhét lên xe ngựa luôn là được, sao phải nhiều chuyện như vậy? Hỏi hắn để tượng trưng thôi!”
“…” Lý Ung yên lặng gục đầu xuống, không biết nên nói gì mới tốt.
Hiệu suất làm việc của hiệu cầm đồ Hồng Thăng quả thật rất cao, thời điểm Lý Ung lần thứ bảy hạ quyết tâm khuyên tiểu chủ tử ngày mai phải rời đi, một đám người áo xám phong trần mệt mỏi xuất hiện tại thôn nhỏ.
Đám người kia đến trong đêm, đoàn người trang bị hoàn mỹ, trên vó ngựa đều bọc thêm đồ vật gì đó để tránh phát ra tiếng động, có thể thấy được họ đã chạy cả ngày lẫn đêm để đến nơi đây. Nhưng khiến người ta không ngờ tới chính là, hành trình vội vàng như vậy, bọn họ vẫn nhớ rõ mang theo một chiếc xe ngựa thoải mái, khiến cho Liên Ngữ Hàm – người vốn cho rằng mình cũng phải cưỡi ngựa đi đường – vui vẻ hơn một chút.
Tạ An thay nàng gói ghém hành lý, mang hết tất cả y phục mình làm cho nàng đều gói vào, vừa thắt bao vừa khóc, sợ nước mắt rơi xuống làm ướt y phục, hắn nhanh chóng lau đi, lau xong lại thắt… có một nút thắt mà đánh vật tới một khắc (15’) chưa xong.
Bây giờ hắn vô cùng chờ mong Liên Ngữ Hàm hoặc Lý Ung có thể mời hắn cùng đi, dù chỉ là khách khí hắn cũng mặt dày đồng ý. Vừa nghĩ chỉ chút nữa chỉ còn một mình mình cô đơn tại đây, đến ban đêm tối như mực, hắn chắc chắn sẽ khóc hận mình bất lực.
Liên Ngữ Hàm đứng bên cửa nhìn hắn khóc sắp hôn mê, vô cùng đồng tình, quay đầu nói với Lý Ung: “Lý thúc thúc, ngươi mau động thủ đi, hắn khóc sắp ngất đến nơi rồi.”
“…” Đây là ai tạo nghiệt hả? Lý Ung im lặng nhìn trời, chỉ một câu nói thôi mà nàng cũng không muốn mở miệng hỏi lại, khiến Tạ An thương tâm như vậy. Hắn nhìn Tạ An khóc sướt mướt thật đáng thương, lòng thương hại nổi lên, đi vào phòng điểm huyệt ngủ của hắn, Tạ An mềm nhũn ngã xuống.
Lý Ung vác thiếu niên ra ngoài, nhấc Tạ An lên đóng gói vào bao vải bông sau đó để lên xe ngựa. Liên Ngữ Hàm đứng trước xe ngựa nhắc nhở:“Ngươi đi thu dọn thêm chút đồ vật gì đó cho hắn, có thể mang theo đều mang đi, sau này phỏng chừng hắn sẽ không trở lại.”
Lý Ung thấy một tiểu nhân nhi như nàng ra vẻ nghiêm túc, không hiểu sao lại muốn cười, nín cười ôm tiểu cô nương lên xe ngựa, đáp: “Dạ.”
Đợi Tạ An tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong phòng của một khách điếm tại huyện Phượng Đài. Hắn vừa tỉnh đã nghe thấy thanh âm Liên Ngữ Hàm vừa tức vừa vội: “… Tổ phụ ta rốt cuộc làm sao rồi? Các ngươi còn không nói…” Hắn dần dần tỉnh táo hơn, thanh âm tiểu cô nương cũng lớn lên, nàng cười lạnh một tiếng: “Được, các ngươi không nói… Vậy thì cút đi!”
“Cút! Toàn bộ cút ra cho ta!” Tiểu cô nương ném toàn bộ ấm chén trên bàn xuống đất, thanh âm mảnh sứ vỡ vụn vang lên trong không gian im lặng quỷ dị, gây tiếng động thật lớn. Tiểu chủ tử nổi giận hiếm thấy khiến tim Lý Ung đập thình thịch, hắn dẫn đầu quỳ xuống, lập tức đám người áo xám trong phòng đồng loạt quỳ rạp theo. Lý Ung cẩn thận mở miệng: “Cô nương, bọn họ… bọn họ chỉ phụng mệnh làm việc, mấy tin tức này không…”
“Ngươi câm miệng!” Mặt Liên Ngữ Hàm đỏ lên vì tức, căn bản không chú ý đến Tạ An đã ngồi dậy, nàng tức giận thở phì phì, tay nhỏ đảo qua: “Tất cả các ngươi cút hết đi, ta không đi với các ngươi!”
Lý Ung rất muốn khóc, hắn rời khỏi đội ngũ đã lâu thật sự không biết lão công gia thế nào, nếu biết hắn nhất định sẽ nói cho tiểu chủ tử. Mà ám vệ tới đón lần này không phải phân đội hắn phụ trách, ám vệ quy củ sâm nghiêm, thượng cấp không phân phó chuyện có thể nói, dù có chém đầu họ cũng không hé nửa chữ, cho nên ngay cả Lý Ung cũng không hỏi được.
Liên Ngữ Hàm tức quá mà cười, nâng cằm nhìn quét một vòng, hừ lạnh một tiếng xoay người vào phòng, thấy Tạ An đã tỉnh. Nàng không sợ hãi, chỉ nói với hắn: “Trọng Lê ca ca, ta tranh cãi với bọn h