Thiên Chi Kiều Nữ

Thiên Chi Kiều Nữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329670

Bình chọn: 7.5.00/10/967 lượt.

i sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thuận tay rút một quyển sổ nhỏ trên ngự án, bỏ vào trong tay nàng: “Đây, chính nàng xem đi, là ngoại tổ phụ nàng gửi đến, chung quy Nhị biểu ca của nàng tuổi vẫn còn nhỏ, có lẽ người trong nhà không yên lòng, đặc biệt đến bẩm ta muốn đưa hắn tới dưới trướng Cố tướng quân, coi như một bảo đảm.”

Đọc xong nội dung trong sổ con, Liên Ngữ Hàm vẫn khó có thể tin: “Sao lại là bây giờ? Ta nhớ rõ đời trước sau khi hắn không lấy được Liên Ngữ Tương mới tới biên cương, khi đó hắn phải 18, 19 tuổi, hiện tại, hắn mới 16 tuổi thôi nha!”

Lưu Diên giật mình, đời trước hắn không quá chú ý vị biểu ca này của tiểu nha đầu, cho nên không biết những chuyện này.

“Chúng ta sửa lại nhiều chuyện như vậy, thời gian của hắn ít một chút đâu có sao.” Lưu Diên ôm sát thân mình thơm thơm mềm mềm của tiểu cô nương, cọ cọ bên tai nàng tỏ vẻ trấn an.

Liên Tam thở dài, ánh mắt phức tạp: “Chắc chàng không nhớ rõ, sau khi huynh ấy tới biên cương 10 năm chưa thèm trở về. quy mô Nhung Địch tiến công năm ấy, sau khi Sở vương xuất chinh khải hoàn, huynh ấy lại vô thanh vô tức chết ở biên cương, không tìm được thi cốt.” Nàng không muốn phải nhìn kết cục như vậy một lần nữa, nên dang tay, ngăn cản hắn gặp lại Liên Ngữ Tương, không nghĩ tới…

Việc này Lưu Diên không biết nên an ủi nàng thế nào mới tốt, cẩn thận dò xét sắc mặt nàng, bệ hạ anh minh thần võ thử thăm dò mở miệng: “Kia… Ta bác bỏ việc này, không cho hắn đi nữa?”

“Chàng lấy lý do gì bác bỏ?” Liên Tam lại thở dài một hơi, “Ngoại tổ phụ của ta làm người thanh chính, cả đời cần cù, ông chưa từng yêu cầu chàng làm chuyện gì, lần này chàng lại bác bỏ, mặt mũi ông biết bỏ vào đâu?”

Cũng đúng, chung quy Lưu Diên không phải hôn quân, Liên Tam không phải họa thủy, hai người đều hiểu rất rõ ràng, rất nhiều việc không thể làm theo ý mình.

Nhìn tiểu tâm can thở dài, tim Lưu Diên cũng ê ẩm, nghĩ tới nghĩ lui, hắn lại ra một chủ ý dở hơi: “Muốn ta giao cho biểu ca nàng một nhiệm vụ không, để hắn một mình ra kinh, sau đó phái người mai phục trên đường ra khỏi kinh thành, khi biểu ca nàng đi qua ngụy trang thành sơn tặc nhảy ra, đả thương hắn…”

“Phi!” Liên Tam cô nương không chút do dự trợn trắng mắt nhìn hắn, ghét bỏ nói: “Chủ ý tệ hại quá!”

Bệ hạ ủy khuất: “Vậy nàng nói phải làm thế nào giờ!”

Liên Ngữ Hàm bất đắc dĩ cười cười: “Còn có thể làm sao, để huynh đi đi, sinh tử có mệnh phú quý nhờ trời, chàng lén bảo Cố lão tướng quân quan tâm biểu ca hơn một chút là được, đừng để huynh ấy ra tiền tuyến.”

Lưu Diên khẽ hôn khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói: “Việc này quá đơn giản, chỉ cần nói một câu là xong.”

***

Hàn Lâm Việt đi thực gấp, Cố lão tướng quân đóng giữ U châu, mà U châu cách nơi đây ngàn dặm, từ kinh đô đến U châu, theo cách đi thường thường ít ra mất hai tháng. Mùa đông ở mười sáu châu Yến Vân rất lạnh, để tránh gặp phải mùa đông băng thiên tuyết địa, Hàn Lâm Việt hạ mạt (cuối hè) đã xuất phát —— gần như đúng lúc Liên Tam trở về từ Thượng Lâm Uyển.

Hàn thị rất yêu thương đứa cháu ngoại này, sau khi biết hắn tới biên cương, nước mắt không biết rơi bao nhiêu, một bên gạt lệ một bên vội vàng tự tay may cho hắn xiêm y thật dày, đợi đến ngày đưa tiễn, chỉ một mình Hàn thị đã chuẩn bị được một bao y phục lớn đến mức khó tin.

Liên Ngữ Hàm đã lâu không gặp Hàn Lâm Việt, lần gặp này lại là ly biệt. Nàng nhìn thiếu niên trước mắt chẳng biết từ lúc nào đã trở nên anh khí bừng bừng, ngực khó chịu nặng trĩu, một phòng nữ nhân đang khóc, nàng bị tiếng khóc ép tới không thở nổi, xoay người lặng lẽ ra cửa.

Hàn Lâm Việt vẫn muốn lén trò chuyện với cô biểu muội yếu ớt này, xui xẻo không tìm được cơ hội. Từ khi tin hắn muốn rời kinh được truyền ra, cơ hồ mỗi ngày đều bị nữ nhân bao quanh, ba nữ nhân của phủ Thọ Dương Hầu từ già đến trẻ, có cơ hội liền kéo hắn đến trước mặt ôm khóc, khóc đến độ hắn cũng muốn khóc.

“Biểu muội, đã lâu không gặp.” Hàn Lâm Việt đứng chặn phía trước nàng, nở nụ cười khoe hàm răng trắng bóc.

Liên Ngữ Hàm tinh tế đánh giá hắn, phát hiện chẳng biết từ lúc nào, hắn đã cao hơn mình một cái đầu, nàng còn phải ngẩng đầu mới nhìn tới khuôn mặt Hàn Lâm Việt.

“Đã lâu không gặp, sao lại cao như vậy chứ.” Liên Ngữ Hàm nhìn thấy hắn trong lòng sẽ rất khó chịu, ngữ khí nói chuyện cũng có chút phức tạp.

Hàn Lâm Việt cho rằng nàng tức giận, vội cười nói: “Muội còn nhỏ hơn ta mấy tuổi, qua hai năm nữa muội sẽ cao giống ta thôi. Nói không chừng chờ ta trở lại, còn phải ngửa đầu nhìn muội đó!” Vẫn là giọng dỗ tiểu muội muội.

Liên Ngữ Hàm bỗng nhiên càng tức mình, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Sao huynh muốn đi U châu? Trong kinh không tốt sao?”

“Tốt chứ, trong kinh đương nhiên là tốt rồi.” Hàn Lâm Việt biết tính tình của nàng, nghĩ nàng luyến tiếc mình, vì thế khoan dung cười cười, nhẹ nhàng sờ đầu nàng: “Trong kinh phồn hoa cẩm tú, ca múa mừng cảnh thái bình, tất nhiên là tốt. Lúc trước ta chỉ nguyện mình cả đời ở lại trong hậu viện phủ, bọn tỷ tỷ muội muội đều ở cùng với ta. Nhưng mấy năm nay, ta và tổ phụ tổ mẫu đi rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều chuyện


Insane