
inh thần, nhất thời đau lòng, làm gì có chuyện không đồng ý. Thậm chí sau khi hai người ra ngoài, bà đặc biệt dặn dò nha hoàn đến truyền lời “Nếu không thoải mái thì về nghỉ đi, dù sao đều là người cùng thế hệ, tiểu tử Thẩm gia tất nhiên không để ý”.
Nghe được lời này, Liên Tam không thèm ra vườn, trực tiếp quay về viện của mình. Còn Liên Ngữ Dung là cô nương đã đính thân, vốn hôm nay gặp mặt Thẩm Hi là vì Liên Tam, những người khác đều làm nền, nên nàng ta không thấy Thẩm Hi cũng không gây trở ngại.
Ngược lại Liên Ngữ Tương và hai vị biểu cô nương ngồi trong phòng, liếc thấy Thẩm Hi đều bị kinh diễm một phồi. Thiếu niên lang dung mạo tuấn tú, phong thần tuấn lãng khiến trái tim ba nữ tử đập loạn. Liên Ngữ Tương còn đỡ, hai biểu cô nương họ Trần kia hai má ửng hồng, đầu cúi thấp, muốn nhìn hắn mà lại xấu hổ.
Liên Ngữ Tương cẩn thận quan sát Thẩm Hi, thấy hắn cao lớn, vững chãi, khí độ bất phàm, lại nghĩ tới lúc trước nghe mẫu thân đề cập qua gia thế và tuổi tác của hắn, trong lòng lập tức có ý nghĩ khác —— không thể nghi ngờ, đây là vị hôn phu tốt hơn cả Sở vương.
Nghĩ mà xem hai người bọn họ: Gia thế, dung mạo đều xứng đôi, tuổi tác tài hoa một chín một mười. Thứ hai Thẩm gia quản giáo đệ tử trong nhà cực nghiêm, trước khi chưa lập gia đình, có chính thê, đừng hòng có vợ bé, dù nha đầu thông phòng cũng hiếm thấy. So với Sở vương, sớm có trắc phi, thiếp thất thông phòng vô số, thậm chí còn có mấy đứa con thứ xuất, hắn tốt hơn không biết bao nhiêu lần!
Liên Ngữ Tương vẫn giữ quan điểm của người hiện đại, hy vọng có thể tìm được cho mình một phu quân, một đời một kiếp chỉ có hai ta. Nếu thật sự không tìm thấy thì hy vọng càng ít thiếp thất càng tốt.
Nghĩ như vậy, bên môi Liên Ngữ Tương có chút ý cười, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Hi nhất thời có ý tứ khác.
Tác giả có lời muốn nói: Cô gái bán mình chôn cha rốt cuộc phát huy tác dụng!
Khi Thẩm Hi cáo từ, lão quốc công và Liên Tam gia hiển nhiên đều hết sức hài lòng về hắn. Thậm chí Liên Thành Trạm và Tạ An tan tầm về nhà đúng lúc đụng phải hắn sắp rời đi, ba người trẻ tuổi tán gẫu mấy câu, đều tán thưởng lẫn nhau.
Liên Ngữ Tương càng nhìn Thẩm Hi càng có cảm tình, lại nghĩ đến độ thích hợp giữa hai người, ngay cả bản thân nàng ta cũng cảm thấy đây là đối tượng hôn nhân trời cao đặc biệt sắp xếp cho mình. Trong bụng nàng vui sướng, trên đường trở về một mực im lặng tự hỏi làm cách nào hỏi thăm phẩm tính và tình cảnh trong hậu viện của Thẩm Hi, lười ứng phó đôi biểu tỷ muội kia.
Trải qua việc hôm nay, người lớn hai nhà đều lén có ý này, cho nên Hàn thị và Tần lão phu nhân mới là trọng điểm, Đại phu nhân Từ thị cùng Nhị phu nhân Trần thị nghe được ít tiếng gió, tự giác tới làm người tiếp khách.
Xem mặt hoàn tất, bỏ qua Đại phu nhân không có nữ nhi, trong lòng Nhị phu nhân khó chịu. Thẩm Hi thật sự là ứng cử viên số một để làm con rể. Nhân phẩm, dung mạo, gia thế, tài hoa không điểm nào không xuất chúng, tuy rằng bây giờ chưa thi hội, với tài hoa nổi danh của hắn và tên tuổi Thẩm thị Tô Châu, tên đề bảng vàng là chuyện ván đã đóng thuyền. Một phu quân tốt như vậy, khỏi nói tiền đồ sáng lạn cỡ nào!
Trần thị càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng bất bình —— Lòng lão công gia và lão thái thái nghiêng lệch đến tận trời! Rõ ràng bằng tuổi nhau, Tương nhi của bà còn lớn hơn Tam nha đầu mấy tháng! Mà trong mắt mọi người đều chỉ có hôn sự của Tam nha đầu, chẳng ai hỏi đến Tương nhi của bà! Bà làm mẹ cũng không có cách nào, còn phải cười ha ha vui vẻ trước mặt lão thái thái, xem phu quân cho Tam nha đầu!
Cảm thấy lòng như có lửa đốt, Trần thị đóng cửa lại, gục xuống bàn khóc nức nở, hận trượng phu vô dụng, không có tiếng nói trong nhà; vừa hận nhà mẹ đẻ mình không tốt, chỉ biết tống tiền chiếm tiện nghi, cưới con không trợ giúp nửa phần; cuối cùng còn hận lão quốc công bất công, đều là cháu gái ruột, đãi ngộ khác nhau một trời một vực… Khóc đến độ ruột gan đứt từng khúc.
Đúng lúc Liên Ngữ Tương vì chuyện chỗ ở của biểu tỷ muội Trần gia đến tìm mẫu thân. Vào viện, nàng phát hiện cửa phòng ngủ đóng chặt, không ít nha hoàn vú già đứng ngoài sân, trên mặt lo sợ hoặc mờ mịt.
Liên Ngữ Tương cau mày, tiến lên giọng lạnh lùng nói: “Lui xuống hết đi, nên làm gì thì làm cái đó, đứng hết đây làm cột à!”
Hạ nhân trong viện Nhị phòng chưa từng thấy Nhị cô nương mặt hầm hầm giận dữ như vậy, tan tác như chim muông, chỉ trong chớp mắt sân sạch bóng người.
Liên Ngữ Tương tưởng lại vì chuyện phụ thân và Tiết di nương cùng thứ tử kia làm Trần thị mất thể diện, đứng tại chỗ hít thở hồi lâu, lúc này mới đẩy cửa phòng ngủ, bước vào.
Trần thị nghe có tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên nhìn, thấy nữ nhi mình đau lòng nhất, nước mắt càng không ngừng rơi: “Tương nhi… Tương nhi số khổ của mẹ…”
Liên Ngữ Tương đau xót trong lòng, nháy mắt rơi lệ, nhào lên trước quỳ trước mặt Trần thị, khóc không thành tiếng: “Mẹ, đều tại con không tốt, đều tại con không tốt! Nếu không phải tại con…”
“Con mẹ nói gì thế!” Trần thị vừa nghe lời này, không khóc nữa, nâng nữ nhi dậy, phủi bụi trên váy nàng, bi