
rá, ặc, thông minh như vậy chứ…
Nhưng mà mùa đông lạnh vậy, anh cảm thấy có cần thiết nắm tay lạnh cóng
để ngắm cảnh tươi đẹp không?
Tay của anh rất lớn, ngón tay rất dài, khớp xương hơi to. Có điều vô
cùng ấm áp, không khác gì cho vào túi, cũng có thể chấp nhận được.
Hai người giống như sợ giẫm phải mìn, cúi đầu mà đi, suốt đoạn đường
không lên tiếng. Cũng là lòng bàn tay anh bắt đầu hơi xuất mồ hôi. Quả
nhiên là thể năng tốt vẫn hay hơn.
Lên đến trên lầu, lúc mở cửa anh lại dứt khoát giở trò: “Chìa khóa bên túi quần trái.”
Tôi ngu ngơ nhìn anh, có ý gì đây?
Anh nhận lấy túi trong tay tôi, ý bảo: Mở cửa đi.
Lão đại anh không cần phải vậy chứ…. Gần như vẻ mặt tôi vô cùng nhăn
nhó cho tay vào trong túi quần anh, vất vã lắm mới móc được chìa khóa
ra, xoay từng vòng từng vòng, cuối cùng sau đó mở cửa ra.
Anh mang đồ đặt trong phòng bếp, sau đó kéo tôi ngồi trên ghế salon,
nói cho tôi biết từng cái từng cái chìa khóa là mở cái gì. Tôi thở dài,
dù sao thư ký cũng không ngồi không, cầm bút ghi từng cái xong, dán lên
chìa khóa, sau đó đưa cho anh. Anh giang rộng hai tay ngồi tựa vào ghế
salon: “Đưa cho em đó.”
Tôi cảm thấy trái tim bỗng đập mạnh một chút.
Anh tự tay kéo tôi ngã lên người anh, tôi cảm thấy lông măng cả người lại bắt đầu đứng nghiêm rồi. Tay anh đặt lên môi của tôi, di chuyển
từng chút từng chút rất nhẹ, mà giọng nói còn nhẹ hơn: “Trần Cánh nói em đã khỏe rồi.”
Tôi nhìn anh, Trần Cánh đã sớm nói tôi khỏe rồi mà.
Tay của anh di chuyển đến khóe môi tôi, rồi từ từ đến cổ. Tôi cảm thấy hơi nhột một chút, cười đẩy anh.
Anh thở dài nhẹ nhàng hôn lên tai tôi, tôi thoáng run lên, cảm giác
được hai tay anh ra sức, như muốn hòa tôi vào thân thể vậy: “A Lạc… Đông Phương Lạc, em có biết anh may mắn vì em không sao biết bao…. tên khốn
Trần Cánh kia suýt nữa hù chết anh….”
Tôi không quen anh bỗng ra vẻ dịu dàng như thế, cảm giác giống như tự dưng động kinh vậy.
“Ặc, em đâu có dễ chết như vậy. Đúng rồi, lão đại, em đi làm bánh ngọt nhỏ.”
Anh nhăn mày: “Không thể đi mua sao?”
“….” Đây chính là đàn ông, mãi mãi không hiểu được niềm vui của phụ nữ.
Tôi ở trong phòng bếp nhào bột mì, điều chế nguyên liệu, anh tựa vào
bên cạnh phòng bếp nhìn thích thú. Một hồi lâu mới đi đến bên cạnh tôi:
“Chiếc tạp dề nhỏ này rất xinh.” Tôi cười cúi đầu đánh trứng gà, trộn
bột cacao. Anh chậm rãi vòng tay qua eo tôi từ phía sau lưng, đặt cằm
lên vai tôi. Tôi không để ý đến anh, anh cũng không nói nữa, có điều là
tay bắt đầu xấu xa di chuyển.
“Lão đại, giúp em mở lon sữa tươi đi.” Tay tôi đầy cả bột mì, đành
phải gọi anh. Anh vòng ôm eo tôi, hơi thở dần dần dồn dập, không nói lời nào.
“Lão đại…” Đương lúc tôi thúc giục anh, tay anh đột ngột đi lên đặt trước ngực tôi, khàn tiếng gọi “A Lạc, anh…”
“A…..” Tôi gần như nhảy lên không bị không chế, cảm giác kia không
nói ra được, giống như đột nhiên bị một con gián bò lên vậy: “Tần tổng,
anh!”
Ngay cả tôi cũng không nghĩ đến mình sẽ có phản ứng lớn như vậy, anh
lại càng sợ hết hồn, đưa tay kéo cổ tay tôi ôm lại, một tay vỗ nhẹ lưng
tôi: “Được rồi, được rồi, A Lạc, đừng sợ, anh quá nóng lòng. Không có
chuyện gì, không có chuyện gì… Đừng sợ…”
Tôi vẫn trộn bột, đừng nói là trên mặt, tôi nghi ngờ là cả cổ cũng đỏ rần lên. Không khí vô cùng lúng túng. Anh…. muốn làm cái gì?
Anh trở về phòng khách xem ti vi, cứ cách năm phút quay sang đây nhìn một lần.
Ở nhà mẹ già thường xuyên làm chút bánh ngọt, bình thường tôi cũng
xem bà làm, hôm nay thử tay nghề cũng không tệ lắm. Vừa đặt vào lò
nướng, coi như là việc lớn đã xong.
Rửa tay đi ra ngoài, anh đang ngồi trước mặt Computer, xem xét thông
tin trò chơi, vừa nhìn thấy tôi, lại khôi phục lại bình tĩnh: “Bên này.”
Tôi kéo ghế ngồi cạnh anh, tay anh lại ôm tôi, một tay chỉ trên bảng
xếp hạng của trò chơi trực tuyến nào đó. Cả người tỏa ra sự tư tin như
nắm càn khôn trong tay: “Trò chơi này thế nào?”
Tôi nhìn xem số người chơi và tỷ lệ lợi nhuận: “Gian đoạn đầu có thể
thu lợi nhuận khá một chút, nhưng hiện tại đã trải qua quá trình sửa đổi quá lớn, mọi mặt kỹ năng không ngừng điều chỉnh, không cách nào lấy
được sự tin tưởng của người chơi, phần lớn họ sẽ không dám đầu tư, xem
tình trạng hiện tại thì lợi nhuận đã giảm xuống theo diện rộng.”
Anh vỗ vỗ vai tôi tán thưởng: “Phù Thế Online đưa ra thị trường trong vòng hai tháng sẽ vượt xa nó.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, trong nháy mắt đó phong thái của Tần Tấn khiến tôi không nổi dậy được nghi ngờ.
Lần nữa vào trong trò chơi, Tần Tấn điều khiển nhân vật của tôi chạy
tán loạn khắp nơi, có tin nhắn vào phó bản gửi đến, anh nhìn thoáng qua, khẽ nhăn chân mày: “Em đang ở Chiến Minh?”
Tôi tựa vào vai anh: “Anh biết Chiến Minh à?”
Anh không trả lời tôi, nhìn kênh thế lực không ngừng nhảy tin nói chuyện phiếm, không biết đang suy nghĩ gì.
[Thượng thư thế lực'> Chiến Tẫn Giang Hồ: Phi Tử, đến giết Boss đi.
[Nguyên lão thế lực'> Tai Trái Nghe Gió: Phi tử, đến đây hỗ trợ giết Túy Hầu đi.
[Nguyên lão thế lực'> Ào Ào: Phi tử chị lên rồi à? Buổi tối dẫn chú