The Soda Pop
Thiên Hạ Đệ Nhị

Thiên Hạ Đệ Nhị

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324961

Bình chọn: 8.00/10/496 lượt.

ng em đi phó bản 64 được không?

Tôi nhìn kênh thế lực không ngừng nhảy loạn, chậc, hôm nay các người thật đúng là nhiệt tình nha.

Tôi đứng dậy đi vào phòng bếp xem bánh nướng thế nào, nhìn xem chất

lượng cũng được, lấy đĩa đựng vài cái đem ra. Vậy mà anh lại ở trong phó bản, tôi không thể không thừa nhận thao tác là cần phải thiên phú.

Nhặt một cái đút cho anh, phó bản cấp 55 khó đánh, vậy mà anh lại

đánh phó, tay bấm bàn phím cũng không buông ra, cắn một miếng trên tay

tôi đang cầm, tỉ mỉ thưởng thức, lại đưa đầu qua cắn một cái nữa.

“Lão đại, như thế nào hả? Lần đầu tiên em làm đó.”

Anh đã ăn xong rồi, bắt đầu liếm ngón tay tôi. Tôi ớn lạnh, nhớ đến cảm giác khi còn bé bị chó liếm tay.

“Việc kia… lão đại…” Tôi cẩn thận dè dặt nhìn anh, anh dùng giọng mũi đáp lại: “Ừ?”

“Thật ra thì… Trong phòng bếp vẫn còn, nếu như không đủ thì… em có thể mang ra thêm….”

“Đông, Phương, Lạc!!!!” Vẻ mặt anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép

nhìn tôi: “Em… em…” Phát bực xong lại quay đầu về trò chơi, thế nào cũng không chịu để ý đến tôi nữa.

Chỉ để lại tôi đây vô tội biết bao…. Lại sao đây?

Buổi tối ngồi xem ti vi trên ghế salon, một tay anh vòng qua eo tôi

xem cuộc thi bida. Tôi chẳng có hứng thú với chuyện này, cho nên làm mèo ngủ cạnh anh.

Khi tỉnh lại đã ở trên giường rồi, đắp tấm chăn màu trắng, điều hòa

chỉnh hơi cao. Tôi xuống giường chỉnh điều hòa thấp một chút, điện thoại lại vang lên. Máy chủ ở phòng khách, mấy phòng khác đều có đặt máy nội

bộ.

Tôi vừa mới bắt đầu đã nghe thấy giọng của lão đại: “Alo?”

“Tần tổng.” Tiếng nói bên kia của Trần Nhiên khiến người ta dù cách

ống nghe vẫn biết anh ta đang cười dữ dội: “Đêm dài đằng đẵng, một mình

anh có phải khó ngủ hay không?”

“Trần, Nhiên, tốt nhất là cậu nghĩ một cái cớ hoàn mỹ cho tôi.” Dường như tâm trạng lão đại không được tốt, tôi quyết định nghe lén một chút, sẽ không bị ai phát hiện đâu nhỉ?

“Đây không phải là lính lác quan tâm anh sao, nhìn anh ngày ngày chưa thỏa mãn dục vọng như vậy, Trần Nhiên thân là cánh tay đắc lực đương

nhiên phải san sẻ với anh rồi.” Miệng lưỡi anh ta trơn tru, lão đại cười khẩy: “Hơn nửa đêm lại hưng phấn đến vây, sao hả, làm xong Uông Lỗi rồi à?”

Người bên kia rõ ràng không ý thức được nguy hiểm, vẫn đặc ý vô cùng: “Đó là vì Trần Nhiên không có nghị lực chạy marathon, tinh thần Plato

như Tần tổng…”

(“Tinh thần Plato” hay còn gọi là “Tình yêu kiểu Plato” gọi là tình yêu trong sáng không có liên quan đến thể xác)

“Trần Nhiên.”

“Tần tổng, có gì căn dặn không? Nếu không tiểu nhân đưa cho anh đồ chơi nhỏ để anh giải quyết tạm thời nhé?”

“Xin nhận ý tốt nha,” Lão đại lại bình tĩnh: “Có điều nếu là Trần

tổng của tôi rảnh rỗi như vậy xem ra tháng này phòng thị trường phải

tăng gấp đôi nhiệm vụ rồi.”

“Gì???”

“Còn không phải là tôi tìm một chút chuyện cho Trần tổng làm sao.

Ngày mai tôi sẽ tuyên bố việc này, đúng rồi, nguyên nhân cậu tự mình

giải thích cho mọi người, tránh để có gì hiểu lầm.”

Trần Nhiên đã câm nín, tôi lau mồ hôi, lão đại anh có cố ý để Trần Nhiên bị đám con cháu phòng thị trường mắng đến chết à!!

“Đó… đó… Tần tổng, Tần lão đại, tôi sai lầm rồi, anh không gọi là

Plato, marathon, anh là trong sáng, là thần thánh, là tình yêu chung

thủy vĩ đại.”

“Ồ?” Giọng nói của lão đại bắt đầu trở nên nhàn nhã, vô cùng ôn hòa:

“Trần Nhiên, ngày mai đưa hộ chiếu và giấy chứng minh nhân dân cho tôi

mượn một chút.”

“Sau khi dùng xong nhiệm vụ không bị tăng gấp đôi nữa hả?”

“Ừ, không tăng gấp đôi nữa.”

“Được rồi, đúng rồi, hộ chiếu của anh đâu?”

Giọng nói của lão đại vẫn trầm ổn thản nhiên: “Lần trước đưa A Lạc đi bệnh viện bị tịch thu và hủy rồi, tìm đường làm cái mới thôi.”

Tôi nhớ ra, đúng rồi, ngày đó anh siêu tốc, vượt cả sáu cái đèn đỏ.

Ặc… có điều không đúng, hôm nay lúc anh thay áo không phải còn thuận tay để trên bàn sao?

“Hừm, anh cũng có ngày hôm nay, được rồi, được rồi.”

…. Trần tổng à Trần tổng, tôi thật sự vô cùng thương hại anh à…..

Anh ta cúp điện thoại, tôi cũng không ngủ được, lúc đi ra phát hiện

anh đang ngồi trên ghế salon hút thuốc. Vòng khói như sương, từng làn

bay ra bình thản đến khiến người ta ngưỡng mộ.

“Đánh thức em à?”

“Không có, em tỉnh ngủ rồi.” Tôi đi đến ngồi bên cạnh anh, anh dụi

tắt thuốc, kéo tôi ôm vào lòng, trên người anh còn thoang thoảng mùi

thuốc lá: “Mơ thấy ác mộng hả?”

Tôi lắc đầu, tay anh ôm eo tôi siết lại một chút, ôm cả người tôi vào lòng. Mùi vị của anh ở trên người, lần đầu tiên tôi cũng đưa tay ôm lấy anh, phát hiện ra vòng eo của anh tôi phải nổ lực mới ôm được, kích cở

của đàn ông thật không thể nhìn bằng mắt.

“A Lạc.” Một tay anh nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi: “君こそ我が好意に値するもの” (Đánh giá tốt của em về anh)

Tôi hoài nghi nhìn anh: “Có ý gì ạ?”

Anh không đáp, chẳng qua là vuốt mái tóc dài của tôi: “Anh nghĩ anh có thể cố gắng đợi, đợi đến khi em thích ứng.”

Tôi nghe không hiểu, sau lại thử nghĩ không phải là anh cảm giác mình không được nên có gì không yên lòng ư? Cho nên tôi nép sát vào lòng anh thêm chút nữa: “Lão đại, kh