
y nàng báo đại thù, những chuyện như bán đứng ân nhân nàng đương nhiên sẽ không làm. Bạch Tiểu Bích nghĩ vậy, gật đầu nói: “Ta hiểu!”, lại nhớ tới Trầm Thanh cùng Ôn Hải, vội vàng lên tiếng nhắc nhở hắn: “Có thể… đã có người phát hiện chuyện phong thủy bị hủy, công tử cũng nên cẩn thận.”
“Tốt, ta sẽ thận trọng.” Diệp Dạ Tâm cười trấn an nàng.
Không nghĩ tới dời đi mộ phần lại dẫn đến họa diệt tộc, một loạt sự kiện tưởng như vô tình, nếu không phải nàng biết chuyện thì cũng sẽ không nghĩ tới bên trong dấu diếm huyền cơ. Bạch Tiểu Bích thở dài: “Mãnh hổ xuống núi, quả là bảo địa chân linh!”
Diệp Dạ Tâm cười cười nói: “Bảo địa đương nhiên khó cầu, nhưng quí tới đâu thì cũng do mắt nhìn của con người, nếu không thì bảo địa tốt cũng bị con người phá hủy.”
Bạch Tiểu Bích nghĩ đến chuyện của Chu Toàn, gật gật đầu tán thành.
Diệp Dạ Tâm cầm cán quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay nói: “Năm đó có hai vị phong thủy tiên sinh vô cùng thông tuệ, một người họ Lý, một người họ Vương. Một ngày, hai người cùng tìm được một mảnh bảo địa, hai người bọn họ tranh nhau muốn được an táng ở đó để con cháu được hưởng vinh hoa phú quí. Bọn họ là sư huynh đệ đồng môn, vì không muốn ảnh hưởng tới giao tình nhiều năm nên đã tập trung tất cả mọi người hai tộc lại thương lượng biện pháp.”
Bạch Tiểu Bích nghe đến nhập thần, tò mò hỏi: “Đó là biện pháp gì?”
Diệp Dạ Tâm thản nhiên nói: “Biện pháp này rất đơn giản, người nào chết trước thì sẽ được an táng trong mảnh bảo địa kia.”
Bạch Tiểu Bích suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng coi như công bắng, về sau thì sao?”
“Người học về phong thủy, nhìn cho người khác thì tốt nhưng lại không thể xem cho chính mình, người cao minh sẽ có cách giấu đi số mạng của mình để phòng bị người khác lợi dụng. Vương tiên sinh lại không nghĩ như vậy, Lý tiên sinh hơn ông những năm tuổi, bàn về tuổi thọ chắc chắn ông sẽ bị thiệt thòi. Càng nghĩ càng không cam lòng nên ngay đêm đó đã treo cổ tự tử.”
Diệp Dạ Tâm kể chuyện xưa mà giọng điệu thì hệt như đang kể chuyện cười, Bạch Tiểu Bích nhịn không được phá lên cười.
Diệp Dạ Tâm cũng cười: “Ông ta chết đi, hiệp ước đương nhiên được thực thi. Ai ngờ Lý tiên sinh lại cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, thừa dịp người nhà họ Vương không để ý liền chạy tới mở quan tài lên coi, tức giận chỉ vào thi thể Lý tiên sinh mắng một câu.”
Bạch Tiểu Bích vội hỏi: “Ông ta nói gì?”
Diệp Dạ Tâm nói: “Ông ta nói, họ Vương vương bát đản nhà ngươi lại dám lừa ta, ta khiến cho ngươi tôn tử phú quí không lưỡng toàn, vĩnh viễn chỉ được một trong hai.”
Thấy hắn nói lời thô tục, Bạch Tiểu Bích cắn cắn môi cố nhịn cười.
Diệp Dạ Tâm thở dài nói: “Ông ta cũng chỉ là nói cho hả giận, nào ngờ vô tình lại trúng. Vương tiên sinh mất, tôn tử không phú thì quí, không phải làm quan thì chính là giàu có không ai sánh bằng, song thế sự quả thật không lưỡng toàn, làm quan thì không có của cải, có của cải lại không thể có địa vị.”
Bạch Tiểu Bích cười đến gập cả bụng: “Có thể thấy cho dù con người có bản lãnh cao đến đâu, đối nhân xử thế thành thực đến đâu, có thể lừa người chứ không thể che được trời, trốn không khỏi báo ứng.”
Báo ứng? Diệp Dạ Tâm hứng thú nhìn Bạch Tiểu Bích, chờ nàng cười đã rồi mới ôn nhu nói: “Tiểu nha đầu cười nhiều sẽ xinh đẹp hơn, hiện tại cũng không còn sớm, mau trở về đi, sư phụ ngươi nhất định đang đợi.”
Bạch Tiểu Bích cảm thấy nói chuyện với hắn vô cùng thú vị, bất tri bất giác không để ý tới thời gian, vẻ thất vọng nhìn sắc trời, chậm rãi cúi đầu đứng lên, hai vai đột nhiên nhẹ đi, nhìn lên thì thấy hắn đã lấy lại áo choàng, không khí lạnh thi nhau ùa tới.
Trời cũng chưa tối hẳn, áo choàng này hết sức xa hoa, lại là kiểu của nam nhân, nếu mặc về khách điểm quả thực cũng không thỏa đáng, bất quá thì nội tâm Bạch Tiểu Bích cũng không nhịn được phiền muộn.
Diệp Dạ Tâm kéo tay nàng: “Trời lạnh, mau đi may thêm mấy bộ đồ ầm, xem, tay lạnh thế này.”
Bạch Tiểu Bích nhìn ngân phiếu trong tay, gương mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ bừng lên, nội tâm muốn từ chối.
“Về sau trả lại cho ta cũng được.” Diệp Dạ Tâm khép tay nàng lại, khẽ mỉm cười nói: “Tiểu cô nương ra ngoài phải biết tự chăm sóc bản thân, thích khóc cũng không phải chuyện tốt gì, khóc không những không giúp được mình mà cũng không thể giúp được người khác. Một cô nương thông minh thì phải học cách vượt qua khó khăn.”
Bạch Tiểu Bích thầm thán phục, im lặng không lên tiếng.
Diệp Dạ Tâm buộc lại áo choàng, kéo nàng đi tới đầu hẻm nói: “Vốn muốn đưa ngươi về khách điếm nhưng lại sợ kinh động đến sư phụ ngươi, tính cách không hợp, vẫn là không nên chạm mặt, ngươi vạn lần không nên nhắc tới ta trước mặt sư phụ, cũng không cần nói ta cho ngươi mượn bạc, tránh chuyện không hay.”
Thì ra bọn họ cũng chia phe phái. Bạch Tiểu Bích gật đầu đáp ứng, lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng thấp giọng hỏi: “Phong thủy tửu lâu Vệ gia là do công tử hủy sao?”
Diệp Dạ Tâm sảng khoái thừa nhận: “Là ta!”
Thềm đá đang yên đang lành lại vỡ vụn, Bạch Tiểu Bích nghĩ tới nghĩ lui, tám chín phần là do hắn động tay động chân bởi lúc ấy ngoại trừ nà