The Soda Pop
Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328860

Bình chọn: 9.5.00/10/886 lượt.

ước hôn đến quên tất cả.

Bàn tay giữ chặt eo đổi sang đè sau ót,dùng sức đem nữa người ngã về phía sau lần nữa trở về trong ngực,ôm chặt muốn cô tan vào trong thân thể mình. . . . . .

Mới vừa rồi đã niếm hương vị ngọt ngào của rượu đỏ cùng với quá trình triền miên hôn môi,vị ngọt kia có sức hấp dẫn làm cho người ta cảm thấy một giây tiếp theo nùi vị thơm ngát hơn,vì vậy càng thêm khó chia lìa.

——— Cho tới rất nhiều năm sau,Đông Phương Thước vĩnh viễn chỉ uống mỗi rượu đỏ nhãn hiệu nổi tiếng này.

Diệp Vị Ương thật không say sưa trong đó,cô bị cường hôn tức giận không thôi,cũng buồn phiền mình gần đây gặp phải vận xui,làm sao đụng phải một tên thích động tay động chân hôn người thế này a?

Mặc dù trong lòng rất oán hận Dạ Phi Phàm,thế nhưng lúc này thật lòng hi vọng hắn nhanh xuất hiện,ngăn cái người ở trên ghế sa lon phòng ngoài quầy bar muốn làm gì thì làm,người đàn ông phách lối không sợ người ta nhìn thấy !

“Hơ! Buông cô ấy ra! Có nghe không hả! Đông Phương Thước tiểu tử,cậu lập tức buông cô ấy ra cho tôi!”

Đông Phương Thước đang tập trung hôn,đột nhiên nghe một giọng nói lạnh thấu xương mang theo nồng đậm ghen tức truyền tới!

Giọng nói này đối với Diệp Vị Ương cùng Đông Phương Thước mà nói quá mức quen thuộc,bởi vì hai người đều ngẩn ra.

Diệp Vị Ương cũng không phải ngu ngốc,Đông Phương Thước ngơ ngẩn,chỉ một giây đã đủ tránh thoáng lồng ngực mập mờ.

Lần này Đông Phương Thước ngược lại không có ngăn cản,không có kéo cô trở về tiếp tục hôn.

Diệp Vị Ương nhân cơ hội đỏ mặt sửa sang lại quần áo,ngồi ở rìa mép sô pha,cách một khoảng an toàn với Đông Phương Thước.

Động tác giống như phòng sói lang của cô khiến Đông Phương Thước có chút không vui,nhưng ngại vì người quen đến,hắn đành nén sâu xuống.

Hai người ngẩn đầu nhìn về phía người phát ra âm thanh khiển trách,chậc chậc,người tới không phải Dạ Phi Phàm,mà là. . . . . . Thanh Phong Tuấn!

Hoặc giả thời điểm Thanh Phong Tuấn vào quán bar trên mặt còn mang theo nụ cười,nhưng giờ phút này nụ cười của hắn đã rút hết toàn bộ,khuôn mặt vẫn anh tuất như cũ nhưng trong mắt tựa hồ phóng ra sát ý không phải tầm thường,tràn đầy u ám giống như sứ giả từ địa ngục.

Đông Phương Thước nhìn vẻ mặt khác lạ của hắn,vô tội sờ sờ lỗ mũi,ngượng ngùng nói: “Thế nào? Thanh Phong học trưởng,anh biết cô gái này sao? Tôi vừa rồi chẳng qua hôn cô ấy một cái,anh xem sắc mặt mình kìa,chậc chậc giống như một ông chồng đang ghen.”

“Người cậu lại ngứa sao? Tôi cũng đã rất lâu không có luyện quyền,nếu không. . . . . . Chúng ta thử một chút?” Thanh Phong Tuấn giọng mang theo giễu cợt,thái độ lạnh lùng như cũ,giống như bảo bối nhà hắn bị người khác vấy bẩn.

Edit+Beta:Tieumanulk

“Khụ khụ,Thanh Phong học trưởng không cần đâu? Ở học viện thiên tài ba năm,mỗi lần đụng phải anh đều là bản thiếu gia xui xẻo,không phải đều là thủ hạ bại tướng của anh sao?Anh không cần thiết thế. . . . . . Ack,được chút rồi phách lối sao? Nói không chừng hiện tại phong thủy luân chuyển,anh đã không phải là đối thủ của tôi ha ha.” Đông Phương Thước lấy kính mát xuống,mắt xếch loại yêu nghiệt sáng quắc như có thể ở nơi này gặp Thanh Phong Tuấn đại ca mà hắn sùng bái là một chuyện vô cùng vui vẻ.

Hắn là thái tử điện hạ tôn quý nước Viễn Đông,từ nhỏ rất ít bạn bè,sau lưng luôn có bảo vệ đi theo,hắn cảm thấy rất cô đơn.Trong những năm tháng bất cần đời,chuyện khiến hắn vui vẻ chính là gặp được Thanh Phong Tuấn ở học viện thiên tài cả hai cùng nhau tham gia khóa củng cố!

Thanh Phong Tuấn so với hắn lãnh khốc tà mị hơn,căn bản không đem thân phận tôn quý của hắn để ở trong mắt,hai người giao thủ mấy lần sau ngược lại thành bạn thân.

Nhưng . . . . . Trước kia Thanh Phong Tuấn đại ca không phải không gần nữ sắc sao? Ngay cả đại mỹ nhân Hàn Thiên Tuyết cũng không thể để hắn nhìn lâu một chút,hôm nay lại xảy ra chuyện gì đây a?

Xem ra hắn lần này tới thành phố này là đúng rồi,thú vị, thú vị!

Lại nói Đông Phương Thước đang âm thầm cao hứng,Thanh Phong Tuấn đã giơ một cú đá,cách ly rượu có chân bay đến!

“Ai ya! Thanh Phong học trưởng,anh làm thật sao? Anh đánh lén tôi? Chậc chậc thật không tốt!”

Đông Phương Thước kêu gào khoa trương vô cùng,xoay người một cái đẹp mắt,thân thể cũng nghiêng 90 độ,giữ vững thân thể thăng bằng độ khó cao,chỉ thấy sau đó quét ngang đám ly có chân bay ra ngoài,vừa đúng đập trúng đám quần trúng xem náo nhiệt phía sau.

“Ha ha. . . . . .” Bên này Đông Phương thước đang đắc ý cho rằng công phu mình tiến bộ,dễ dàng tránh thoát Thanh Phong Tuấn tập kích,bên kia Thanh Phong Tuấn đưa tay giữ Diệp Vị Ương ngồi trong góc ghế sa lon,sau đó phóng tới không chút lưu tình đấm một quyền vào bụng hắn !

“Ưm. . . . . .” Đông Phương Thước đau đến rên lên một tiếng,cau mày lên án”Học trưởng xuống tay thật quá nặng rồi?”

Nhưng dáng vẻ Thanh Phong Tuấn như không có chuyện gì,ban nãy luân phiên làm nhiều động tác,ngay cả thở gấp cũng không có,thoải mái vỗ vỗ lòng bàn tay, dịu giọng nói: “Không đánh vào mặt tiểu tử cậu xem như có lợi cho cậu.Cậu mới vừa nói gì? Chỉ mới hôn một cái sao? Ừ,rất tốt,v