pacman, rainbows, and roller s
Thiếu Nữ Dệt Mộng

Thiếu Nữ Dệt Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321900

Bình chọn: 10.00/10/190 lượt.

hường, “Chỉ cần diễn trò ở trước mặt bà, lừa gạt bà nội,sau đó một đao

chia đôi, tiền bạc hai bên thỏa thuận xong”.

"Có người như vậy

hợp tác?" Vũ Chiêu Ngọc mới không tin! Một khi để bà nội chọn trúng, cô

ta có cơ hội đeo nhẫn đính hôn, làm chủ nhà họ Vũ. Có người phụ nữ nào

ngu ngốc buông tha Đại thiếu gia nhà họ Vũ sao?

Phụ nữ bao quanh

anh nếu biết anh bị buộc cưới, nói không chừng sẽ lên máy bay từ các nơi trên thế giới đổ về giành lấy, muốn đeo chiếc nhẫn đính hôn; nhưng mà,

giày thủy tinh chỉ có một a! Huống chi anh không muốn sớm bị hôn nhân tù túng. Anh mới 26 mà thôi, còn nhiều thời gian tốt để chơi. Hơn nữa ngộ

nhỡ cô gái mang giày thủy tinh vào, chết cũng không chịu cởi ra, vậy anh thật sự chết mất.

"Là ai?" Vũ Chiêu Ngọc tò mò đến chết.

" Hỏi nhiều làm gì, chuyện này cùng em không liên quan." Vũ Chiêu Duy đi tới cửa, quay lại liếc Chiêu Ngọc.

“Chiêu Huấn!" Sau khi anh hai đi, Vũ Chiêu Ngọc cười cười mà hỏi Vũ Chiêu Huấn.

"Xin lỗi, không trả lời được.” Vũ Chiêu Huấn tự mình hiểu lấy, nếu kế hoạch

của anh hai bị tiết lộ, tương lai ngày sau của mình sẽ không tốt.

Đến cửa anh quay đầu lại, "Bản thân tự suy nghĩ biện pháp, tạm biệt." Đi là tốt nhất.

Vũ Chiêu Ngọc vò vò mái tóc đen xoăn, trong lòng rầu rĩ. Ai! Ở đâu tìm

được một cô gái có thể hợp tác tốt, mà còn phải hợp mắt bà nội; không

muốn làm nữ chủ nhân nhà họ Vũ, xong thì lập tức chia tay, tuyệt đối

không dây dưa.

Ở đâu tìm được người như vậy đây?

Cuộc sống về đêm của

Đài Bắc đầy màu sắc và nhộn nhịp; trong thành phố, người bán hàng rong

và đồ ăn nhẹ như không bao giờ ngủ, còn có rất nhiều vũ trường, quán

rượu ở khắp mọi nơi.

Hai người đàn ông ngồi trước quầy rượu đông

đúc, tiếng người ồn ào huyên náo. Trong bar ồn ào, đông người, sẽ không

ai chú ý ai. Nhưng tại quầy bar, hai người đàn ông đang ngồi uống rượu

lại toả ra vẻ tao nhã khí phách như quý tộc, không muốn gây sự chú ý

cũng rất khó. Thỉnh thoảng cũng có vài cô gái đến bắt chuyện, nhưng tiếc là giờ phút này bọn họ không có tâm trạng.

"Ai! Rốt cuộc như thế nào mới có thể đả động được trái tim của cô ấy? "Người đàn ông có gương mặt như búp bê uể oải lắc lắc đá trong ly rượu.

"Sonny, cậu thực sự bị mê hoặc?” Vũ Chiêu Ngọc dùng tay chống cằm, không thể tưởng tượng nổi trừng lớn mắt.

Không trả lời, sonny liên tục thở dài. Nếu như trước kia có người nói anh sẽ vì một cô gái mà điên cuồng say đắm, anh nhất định sẽ cười trừ. Thiên

hạ nơi nào không có hoa thơm, cần gì phải đơn phương yêu mến một người.

“Cậu thực sự vì một bông hoa mà từ bỏ cả rừng rậm?" Trong giới xã giao, họ

là những những người đàn ông tài giỏi kiệt xuất; rất ngang tàng, phóng

đãng. Sonny là một người nhẹ nhàng lãng mạn. Đối với mọi cô gái đều đối

xử bình đẳng, và nguyên tắc của anh là không phải mỹ nữ tuyệt đối không

tiếp nhận. Nhưng điều này vào ngày 10 tháng trứơc đã không còn.

Sonny nhấp một chút rượu, ngưng trọng nói, "Lúc đầu, mình đã rất coi trọng cô ấy, bởi mình nghĩ cô ấy rất thú vị. Thái độ xử sự nghiêm túc lại có

điểm mơ hồ, vừa cá tính vừa lạnh lùng, đặc biệt là đối với nam giới, với mình đó là một sự khiêu chiến. Mình từng thấy không ít Mỹ Nữ tuyệt sắc, có kiều mỵ, có dịu dàng uyển chuyển, nhưng chưa gặp qua ai đặc biệt

giống như cô ấy."

"Cô ta kích thích lòng hiếu kì của cậu?" Đó là

điều chắc chắn, nếu không Đại Thiếu Gia phong lưu như anh ta sẽ không

sống như những người theo đạo Hồi.

Sonny gật đầu, suy sụp hai

vai, “Lúc đầu chỉ đơn thuần muốn gần gũi cô ấy, nhưng mà ở cùng cô mấy

ngày nay, chỉ cần thấy nụ cười của cô ấy là có động lực để làm việc."

Vì vậy mình bắt đầu nghiêm túc trong mối quan hệ này mà cô ấy lại làm

như mình đang nói đùa, còn đem tấm chân tình của mình ra châm chọc."

“Cái này gọi là báo ứng, ai biểu cậu hay chơi đùa, lại không thật tâm.” Vũ Duy Ngọc cố tình bỏ đá xuống giếng.

Sonny liếc anh một cái, "Cậu cũng vậy, bà nội đã trở lại?" Tiếp theo, sonny

cười mỉa mai, dùng cùi chỏ đẩy hắn một cái, "Này! Tính toán lúc nào ổn

định?"

"khỏi phải nói!" Vũ Chiêu Duy vẫy vẫy tay, cách ngày 10 tháng sau còn 15 ......! Buổi sáng, và còn 14 ngày nữa.

Nhìn mặt bạn tốt như đưa đám. Sonny không thể không thông cảm mà nghĩ kế:

“Nếu cậu không muốn kết hôn, liền cùng bà nội thương lượng." Bà nội nhà

họ Vũ như lão thái quân trong Dương môn nữ tướng, nắm trong tay toàn bộ

lớn nhỏ trong dòng họ, chỉ không tham dự phương diện kinh doanh. Hai bên hắc bạch còn nể bà ba phần. Hơn nữa thế lực quân sự và chính trị trước

đây còn nằm trong tay nhà họ Vũ.

Vũ Duy Ngọc uống một ngụm rượu

vang, liếc Sonny một cái. "Cậu nghĩ rằng chúng mình chưa thử? Ba năm tự do này đều là nhờ Chiêu Nghi thay bọn mình xin bà."

"Cậu sẽ không trốn ra nước ngoài chứ?"

"Ở đâu? Cậu sẵn sàng cưu mang mình không?"

"Không được!" Sonny ngay lập tức lắc đầu xua tay, nếu để bà nội tra ra được

anh bí mật giúp Duy Ngọc, anh chỉ sợ bà và gia tộc nhà anh hợp lại, buộc anh trở về làm người thừa kế. Anh vẫn còn trẻ, muốn vui chơi vài năm

đã. Huống chi trên mặt tình cảm, anh đang gặp khó khăn,