
iểu Huỳnh túa mồ hôi, nhhinf Nhược Bạch đang đi đếnmỗi lúc một gần, biết rõ sau khẩu lệnh của anh, cuộc thi tuyển của võ quánchính thức bắt đầu. Mặc dù biết cơ hội đại diện võ quán tham chiến là hết sứcmong manh, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ hy vọng.
"Ừ, cũng hơi hơi."
Bất giác cô thắt lại đai lưng chặt hơn, bắt đầu hít thở sâu, tậptrung tinh thần, không nên căng thẳng, không nên căng thẳng, căng thẳng khôngcó lợi cho thi đấu.
Tiếp tục hít thở sâu, đột nhiên Bách Thảo phát hiện đồng đột xungquanh cũng đều căng thẳng, co người nắm chặt tay, có người mưor mắt trừngtrừng, có người liên tục hít thở sâu như mình. Tú Cầm cũng căng thẳng mím môi,không khí như đông lại.
Chỉ có Sơ Vy đứng ngay hàng đầu là có một vẻ khác hẳn.
Từ vị trí của Bách Thảo, có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng xanhkhác thường của Sơ Vy, môi khô, hơi tái, hàng mi rủ xuống, ánh mắt thất thầnnhìn về phía trước.
Chị ấy bị ốm sao?
Bách Thảo nghĩ tới được mẫu đối thoại nghe được cạnh gốc đa tốiqua, liệu có phải sư tỷ Sơ Vy thức quá khuya nói chuyện với Đình Hạo, khôngđược nghỉ ngơi nên sức khỏe không tốt, bị ốm rồi không?
Nhược Bạch đi vào phòng tập.
Đình Hạo và Đình Nghi theo sau, tiến đến một góc phòng rồi ngồixuống. Khi họ đi qua, hàng mi Sơ Vy khẽ lay động, vừa như muốn ngẩng lên nhìnvừa như không, nhưng rồi vẫn cụp mắt xuống.
"Buổi sáng nhóm nữ thi đấu, buổi chiều nhoms nam."
Giọng của Nhược Bạch khiến sự chú ý của Bách Thảo rời khỏ Sơ Vy,chăm chú lắng nghe anh giải thích thể lệ cuộc thi.
"Hiện nay, toàn võ quán chúng ta có tổng cộng mười hai nữ đệtử, chia làm hai nhóm thi đấu. Sơ Vy và Tú Cầm có thành tích tốt nhất trong cáccuộc thi trước nên sẽ vào hai nhóm khác nhau, những người còn lại sẽ bốc thămđể biết mình thiddaus trong nhóm đai hồng hay nhóm đai lam. Áp dụng hình thứcđấu loại trực tiếp, hai đệ tử chiến thắng trong nhóm đai lam và nhóm đai hồngsẽ tthi đấu với nhau để giành tư cách tham gia cuộc thi giữa các võ quán sắptới."
Nhược Bạch vận võ phục trắng như tuyết, lưng thắt đai đen, vẻ mặtbình thản, lướt nhìn từng đệ tử đứng thẳng tắp trước mặt, hỏi:
"Tất cả đã rõ chưa?"
"Rõ!"
"Tốt, nếu không còn vấn đề gì, tất cả khởi động mươi lămphút, các trận đấu nữ chính thức bắt đầu."
"Rõ!"
Các đệ tử đồng thanh trả lời, khi âm thanh còn chưa kịp vang vọngkhắp phòng tập, Sơ Vy đã bước ra khỏi hàng tiến đến trước mặt Nhược Bạch, cúichào, sắc mặt tái nhợt, môi run run nói:
"Sư huynh, tôi xin rút khỏi cuộc thi này."
Các đệ tử nhìn nhau, tát cả sững sờ, trố mắt, há miệng nhìn Sơ Vynhư không tin những gì vừa nghe thấy.
"Tại sao?" Nhược Bạch nhìn Sơ Vy, cau mày: "Có phảibị ốm không, chịu khó một chút, sau cuộc thi đấu sáng nay lại nghỉ ngơi, cònnữa, không nên nói những lời thiếu ý chí đó, trở về hàng!".
Sơ Vy vẫn đứng yên. Nắm chặt tay, hai hàng mi đen nhánh vẫn rủxuống. "Sư huynh, tôi xin rút khỏi cuộc thi này."
Cô nhắc lại, ngừng một lát, lại nói giọng kiên quyết: "Hơnnữa, từ nay về sau, tôi không tập Taekwondo nữa, không tham gia bất kỳ cuộc thiđấu nào".
"Cô biết mình đang nói gì không?"
Nhược Bạch nhìn Sơ Vy, ánh mắt trở nên lạnh lùng nghiêm khắc,không khí trong phòng cũng đột nhiên giảm xuống.
"Tôi biết." Sơ Vy hít nhẹ một hơi, tiếng nói lại vanglên trong phòng: "Thực ra, tôi vốn không thích Taekwondo, chỉ là từ nhỏ đãthích một người, người đó rất thích Taekwondo, vậy là tôi cũng muốn tập".Thâm tâm cô chỉ muốn anh để ý đến mình, muốn ở bên anh, muốn có một chủ đềchung để nói chuyện.
Ở một góc phòng, Đình Nghi bất giác liếc nhìn người ngồi bên.
"Nhưng bây giờ tôi biết, dù tôi gắng bao nhiêu anh ấy cũngkhông thích tôi." Môi càng mím chặt, càng khô nẻ, một nụ cười đau khổ lộra trên môi Sơ Vy: "Nói những điều này thật xấu hổ..."
"... Cho nên, tôi không tập Taekwondo nữa, tôi sẽ đi làmnhững việc mà mình thích!" Toàn thân cứng đờ, bất động, Sơ Vy nói tiếp:"Xin lỗi, sư huynh Nhược Bạch".
Nhược Bạch yên lặng mấy giây, sắc mặt không thay đổi, nói:
"Nếu Taekwondo đối với cô chỉ là để theo đuổi một người đànông, vậy thì quả thực cô không nên tiếp tục tập nữa. Cô đi đi."
Nói xong, không nhìn Sơ Vy, anh hạ giọng nói với các đệ tử đangđứng sững trước mặt: "Giải tán! Khởi động! sau mười lăm phút cuộc thituyển nhóm nữ chính thức bắt đầu".
"Rõ!"
Các đệ tử đồng thanh trả lời, ngẩn ra nhìn Sơ Vy chậm rãi đi qua.Bước chân Nhược Bạch nặng nề như đeo đá, không hề ngoái lại, anh ra khỏi phòngtập.
Không thể như thế, lẽ nào sư tỷ Sơ Vy thực sự không tham gia cuộcthi đấu năm nay?
Sao có thể?
Các nữ đệ tử của Tùng Bách thực lực vốn đã yếu, nếu sư tỷ Sơ Vyrút lui, chẳng phải cuộc thi năm nay càng thêm khó khăn hay sao?
Bách Thảo cũng sững sờ nhìn theo bóng Sơ Vy khuất dần bên ngoàisân võ quán, nghĩ tới mẫu đối thoại nghe dưới gốc đa tối qua, bất giác nhìn vềphía Đình Hạo. Thấy anh đang nghiêng đầu nghe Đình Nghi nói, thần sắc không hềcó dấu hiệu xúc động, hình như người Sơ Vy nói tới không phải là mình.
"Tối qua, rốt cuộc anh đã nói gì với cô ấy? Nếu không tại saoSơ Vy lại quyết định từ bỏ Taekwondo. Thậm chí không hề quan tâm tới cuộc thiđấ