
Bích Đào? Hách Liên Dung không nghĩ là Bích Đào có lực hấp dẫn hơn Bạch Ấu Huyên đi.
“Nhị thiếu nãi nãi, chúng ta vẫn là tới Thính Vũ hiên xem sao.” Hồ thị lo lắng mở miệng, “Ta sợ hắn thực sự đi
tìm tam tiểu thư kia quấy rối, tam tiểu thư bên kia vừa gây chuyện, hắn
lại đi, thật sự là sợ không đủ náo nhiệt.”
Nếu Hồ thị đã mở lời, Hách Liên Dung
liền gật gật đầu, bất quá nàng lại nói: ‘Nương, ngươi gọi ta bằng tên
đi, đừng gọi là nhị thiếu nãi nãi gì đó.” Tuy rằng gọi “Dung nhi” sẽ làm nàng có gánh nặng tâm lý, nhưng so với để cho mẹ chồng kêu chính mình
“Nhị thiếu nãi nãi” còn thoải mái hơn.
Hồ thị lắc đầu: “Tên gọi dễ gọi, ngày nào đó trước mặt mọi người nói ra lại phiền toái, liền cứ gọi như vậy đi.”
Hách Liên Dung thở dài một tiếng, đỡ Hồ thị quay về Thính Vũ hiên. Trở lại Thính Vũ hiên, Vị Thiếu Quân cư
nhiên đã đi rồi, Bích Đào mang vẻ mặt vui sướng nói cho Hách Liên Dung
nàng đã bảo vệ thành công đống đồ trang sức, cũng hoàn thành việc bảo vệ số tiền tiêu vặt ít ỏi của mình.
Hách Liên Dung hừ lạnh trong lòng, thật thật đúng là người thương hương tiếc ngọc.
Hồ thị không thấy Vị Thiếu Quân, có
chút hốt hoảng, Bích Đào nói: “Nhị phu nhan yên tâm, thiếu gia đi tìm
tam thiếu gia, vẫn chưa đi tìm tam tiểu thư kia.”
Hồ thị lúc này mới yên tâm đôi chút,
bất quá buồn rầu trên mặt rõ ràng quá nặng, nói không nên lời là như thế nào thất vọng, Hách Liên Dung cũng không khỏi cảm thán bất kỳ đứa nhỏ
nào cũng sẽ có người thương yêu, tuy rằng Hồ thị đối với Vị Thiếu Quân
về sau cũng không nhận thức, nhưng hiển nhiên, lòng của nàng vẫn nhớ tới đứa con này.
Một chút nữa sẽ là thời gian cơm chiều, Hách Liên Dung liền cùng Hồ thị ở trong Thính Vũ hiên nói chuyện, Hách
Liên Dung tùy tiện hỏi thăm một chút tình hình trong phủ, Hồ thị chính
là hỏi gì mới nói, cũng không có suy nghĩ nhiều, có một số việc Hách
Liên Dung vừa nghe liền cảm thấy có vấn đề trong đó, Hồ thị vẻ mặt là
rất đáng tin không thể nghi ngờ, xem ra trời sinh ra không có tính bát
quái, không đào móc chân tướng sự việc. Tỷ như cô nãi nãi là bởi vì sao
bị hưu, Hồ thị nói là bởi vì nhiều năm không sinh được con, nhưng hai
ngày nay thái độ mọi người đối xử với cô nãi nãi có thể nhìn ra, cũng
không phải chỉ có nguyên nhân đơn thuần như vậy, huống hồ nhiều năm mà
không sinh con không chỉ có mình nàng, Ngô thị cũng không có con đâu,
như thế nào Vị gia không đem nàng hưu?
Vẫn là ngày đó hỏi Bích Đào còn thu hoạch được nhiều hơn.
Lại qua một hồi lâu, Bích Liễu đến gọi
hai người tới đại sảnh dùng cơm, Hách Liên Dung liền đỡ Hồ thị đi trước. Tới đại sảnh, tam phu nhân cùng tam tiểu thư, biểu tiểu thư, tứ thiếu
gia đang ngồi, Vị Thu Cúc ngồi ở vị trí Ngộ thị thường ngồi, sắc mặt có
chút âm trầm, đứng phía sau cũng không phải Bích Xảo, những người khác
không nói lời nào ngồi yên lặng một bên, không khí có vẻ nặng nề.
Hách Liên Dung cùng Hồ thị ngồi xuống,
biểu tiểu thư Nghiêm Yên hướng Hách Liên Dung gật gật đầu, Dương thị
cũng hướng Hách Liên Dung cười cười, muốn nói cái gì, nhìn tam tiểu thư
lại, khóe miệng nhếch lên lại nhịn xuống không nói, bất quá nét mặt bát
quái đã sớm nói lên tất cả.
Lại một lúc sau, đại phu nhân đỡ lão
phu nhân đi đến, sắc mặt lão phu nhân vẫn rất bình tĩnh, thấy Hách Liên
Dung cũng không nói gì, đại phu nhân hướng Vị Thu Cúc nói, “Thiếu Huyên
cùng Thục Cần sẽ không tới.”
Vị Thu Cúc nói: ‘Không biết tam ca trở về có đến hay không, đợi thêm một chút nữa?”
Lão phu nhân khoát tay, “Vừa ăn vừa chờ đi.”
Vị Thu Cúc liền đứng lên, làm đầu tàu gương mẫu đi tới nhà ăn.
Hoàn hảo, xem ra Vị Thu Cúc không nghĩ
dẫm lên vết xe đổ của Ngô thị, trên bàn ăn thật sự có hai ba món Hách
Liên Dung thích, chính là hương vị không được tốt lắm.
Mọi người hiển nhiên đều có suy nghĩ
giống như Hách Liên Dung, lão phu nhân thậm chí ăn nửa bát cơm liền dừng đũa, “Không có đại tẩu ngươi, cái gì cũng làm không tốt. Hôm nay phát
tiền tiêu vặt hàng tháng cũng loạn thành một đoàn, nhiều năm như vậy, Vị phủ chưa bao giờ khất nợ tiền tiêu vặt hàng tháng qua, thật làm cho hạ
nhân chê cười.”
Trên mặt Vị Thu Cúc hiện lên tia không
vui, “Vốn là đại tẩu chịu trách nhiệm, ta không nghĩ mọi người lúc này
mới quan tâm đem trọng trách này đặt trên vai bản thân mình, lại khiến
người ta nén giận.”
Lão phu nhân không nghĩ tới Vị Thu Cúc
có thể cãi lại, sắc mặt trầm xuống, “Ngươi là khuê nữ đã xuất giá, muốn
làm đương gia thì trở về nhà chồng ngươi làm đi, lát nữa ngươi liền đem
chìa khóa trả lại cho đại tẩu ngươi!”
Vị Thu Cúc vốn bởi vì chuyện của Bích
Xảo mà ôm một bụng lửa giận, hơn nữa, hôm nay lần đầu tiên làm đương gia chuyện gì cũng không thuận lợi, trừ bỏ tiền tiêu vặt hàng tháng không
phát kịp, quần áo giặt trễ, bồn cầu cọ không sạch sẽ, liền ngay cả này
đầu bếp nấu cơm cũng không để nàng vào mắt, hiện tại lão phu nhân lại
hợp thời sát muối vào vết thương của nàng, nàng rốt cuộc kiềm chế không
được, “bang” đứng lên, “Các nàng đều đã nổi giạn, khi dễ ta không thể
giận sao? Nhà các ngươi ở có gì tốt! Chờ Tử Hiên tr