
: “Ngươi đừng có coi khinh cha ngươi thế, lạc đà gầy
còn so với lư. Ta chỉ có một đứa cháu ngoại này, không yêu thương nó thì thương ai.”
“Ông ngoại, ông nói nhầm rồi, là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, không phải lư.”
Thấy Trạm Trạm còn thực sự chỉnh mình, Đông Vạn Lương đột nhiên ôm
lấy đứa nhỏ chọc cười, vừa bước ra ngoài vừa nói: “Vẫn là Trạm Trạm nhà
chúng ta có học vấn, ông ngoại không có học vấn, về sau Trạm Trạm dạy
ông ngoại được không?”
“Là mẹ dạy, mẹ cũng có học vấn…”
Hai ông cháu vừa cười vừa nói đi ra cửa, âm thanh sung sướng hạnh
phúc còn truyền từ hành lang vào khắp phòng. Trần Thanh Hoa cười, cúi
xuống nhặt tiền nhét vào túi con gái: “Ba con tính tình thế nào, con
cũng không phải là không biết. Sau này, khi nào cần dùng ba mẹ sẽ nói.
Đừng có làm vậy nữa, trong tay ba mẹ có tiền, lúc trước công ty đóng
cửa, ba con có đưa cho mẹ một quyển sổ tiết kiệm, đến mấy trăm vạn kìa.
Ông nói, cất giữ cho tiểu Hi, sớm muộn cũng có ngày nó trở về lại dùng
đến, hai chúng ta già rồi, như thế nào cũng được, nhưng không thể để con gái mình chịu khổ được.”
Đông Hiểu Hi ôm lấy mẹ, thì thào nói: “Mẹ, thực xin lỗi…..”
Đây chính là người làm cha mẹ, dù ở thời điểm khó khăn nhất, người họ nghĩ cho vẫn là con gái mình, mà không phải là bản thân mình. Tình cảm
như vậy mà lại bị cái gọi là tình yêu kia coi không là cái gì? Chính
mình vì thứ tình yêu ngu xuẩn mà bỏ cha mẹ, bỏ đi tha hương. Có lẽ con
người ta khi còn trẻ, tiêu phí nhiều thời gian cùng tinh lực nhất chính
là cho tình yêu, chỉ là không có bao nhiêu người có thể vì tình yêu,
đánh mất bản thân mình mà vẫn vô tư.
“Nha đầu ngốc, ba mẹ cũng không muốn nghe con nói câu thực xin lỗi.
Nhìn con hiện nay trở thành thế này, là đã biết con đối xử hà khắc với
bản thân mình ra sao rồi. Tóc ngắn thì tóc ngắn, cũng phải làm cho nó ra hình ra dạng một chút chứ. Đi, cùng mẹ đi làm đầu, dạo phố mua sắm quần áo, làm cho mình trông giống phụ nữ một chút.”
“Con trông không giống phụ nữ sao?” Đông Hiểu Hi xấu hổ vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình.
“Làm sao mà giống? Đi soi gương xem, con mới hai mươi bảy tuổi mà trông như một bà mẹ trung niên rồi.”
“……”
Đi dạo phố, Đông Hiểu Hi chốc chốc lại nhìn gương soi kiểu tóc mới
của mình, không phải là khó coi, chỉ là cảm thấy không giống với mình.
Lâu nay, đã quen với mái tóc mì sợi bình thường, đã nói goodbye với thói quen xa hoa vật chất trước đây rồi. Nhớ rõ khi còn học đại học, bao
nhiêu cô gái đều bắt đầu chạy theo giấc mộng vật chất, có thể là một bộ
trang phục đúng mốt, nước hoa này nọ, hoặc là di động ….. Chính cô cũng
không phải là ngoại lệ, khi đó cô sợ người khác cười mình là quê mùa,
nên mua sắm đồ đạc đều là đồ xa xỉ, một cái quần bò hay một cái áo đều
đến mấy ngàn, sau này lại mới biết bạn bè đều gọi cô là “Ngụy phú nhị
đại ”.
(Nền kinh tế Trung Quốc phát triển thần tốc trong 30 năm qua đã tạo
ra một tầng lớp nhà giàu mới có tài sản hàng tỉ đô la. Con của họ sinh
sau thập niên 1980 được người Trung Quốc gọi là “phú nhị đại”, nghĩa là
“thế hệ thứ hai giàu có, thường ỷ lại vào thân thế gia đình và có lối
sống buông thả. Trong này chắc ý nói chị ấy giả dạng thành “phú nhị đại” ấy. “ngụy” là giả).
Khi đó cô tiêu tiền vô độ, chỉ cần là thích thì chưa bao giờ phân vân giá tiền thế nào, theo lời cô nói, miễn là vui vẻ thì đều đáng giá. Còn nhớ rõ lúc cô cùng Lam Thành ở cùng một chỗ, Lâm Sướng có một lần tìm
đến cô, khi ấy Lâm Sướng hỏi: “Đông Hiểu Hi, cô có thể trải qua cuộc
sống bình thường như vậy cùng với Lam Thành sao, không hư vinh, không
danh lợi vật chất sao?” Cô nhớ rõ lúc ấy chính mình đã trả lời Lâm Sướng thế này: “Theo đuổi vật chất thì sao? Có người con gái nào không thích
vinh hoa đâu, chỉ là tôi không cần tiền của Lam Thành, không cần anh ấy
mua cái này cái nọ cho mình, thế không phải là được rồi sao?”
Sau này cô mới hiểu được một đạo lý, yêu một người không phải là cứ
không cần tiền của người ta, không cần anh ta mua cho mình cái này cái
nọ đã là tốt rồi, mà là phải hoàn toàn đứng ở góc độ của người ta mà suy nghĩ, nghĩ đến tự tôn cùng cảm nhận của người đàn ông. Khi đó, tiền
lương một tháng của Lam Thành không đủ để cô mua một đôi giày hay một
cái váy, vì không để cô về nhà xin tiền ba, cũng vì muốn cô vui vẻ, Lam
Thành không thể không lợi dụng thời gian rảnh rỗi ra bên ngoài bán những bản vẽ thiết kế để thỏa mãn hư vinh của cô…. Có phải thời gian quá dài, tình yêu của người đàn ông cũng sẽ trở nên mệt mỏi hay không? Nhưng đạo lý này cô hiểu được thì đã có chút muộn, sau khi thủ tục ly hôn xong
xuôi, khi bóng dáng Lam Thành dứt khoát dời đi, cô mới biết được có rất
nhiều thứ cô cần quý trọng hơn nữa, nhưng cô lại bỏ lỡ……
“Đông Hiểu Hi?”
Một thanh âm xa lạ vang lên bên cạnh, cô vội vàng quay sang, nhìn
thấy một người phụ nữ xấp xỉ tuổi mình đang hướng về phía cô vẫy vẫy:
“Đông Hiểu Hi, cậu thật dễ quên đấy, mình là Duyệt Duyệt, là Chúc Duyệt
Duyệt đây….. Khi còn ở đại học T, chúng mình nằm đối giường nhau đó…….”
Đông Hiểu Hi đột nhiên nhớ ra, lập tức nói: “Cậ