
trải nghiệm thực tế. Điều này đã khiến Tiểu Viên cảm
thấy “bức bối” suốt bao năm qua. Kể từ khi tốt nghiệp ngôi trường mà tỉ lệ nam
nữ mất cân bằng nghiêm trọng này, Chu Tiểu Viên luôn hướng về những anh chàng đẹp
trai với một trái tim nồng cháy như mặt trời buổi sớm. Nỗ lực hết mình, phấn
đấu không mệt mỏi.
Một Tiểu Viên luôn luôn vui vẻ không thuộc mẫu những
cô nàng hay lọt vào mắt xanh của các chàng trai, nhưng lại đặc biệt được các vị
trưởng bối yêu quý. Năm ngoái, có một cụ ngày trước là hồng quân chuyển đến
viện cô, ông cụ rất quý Tiểu Viên. Mỗi lần gặp cô đều hỏi: “Cháu gái, đã ăn gì
chưa?” Lúc ấy, Tiểu Viên khi thì xoa xoa bụng tỏ vẻ đã no, khi thì trả lời:
“Bây giờ cháu đi ăn ạ.” Ông cụ lại hỏi tiếp: “Ăn gì thế?” hay “Ăn gì vậy?” Và
Tiểu Viên trăm lần như một đều trả lời, ăn miến tiết vịt. Sau đó, mỗi lần gặp
Tiểu Viên, ông cụ kia đều hỏi: “Cháu gái, hôm nay đã ăn miến tiết vịt chưa?”
Thế đấy, nếu không thì cụ ông ấy sao lại có thể chọn
một nơi như thế này làm nơi gặp mặt cho Tiểu Viên chứ? Dần dần, khi Tiểu Viên
đã quen hơn, cụ ông kia rất nhiều lần nhắc đến người cháu trai của mình, còn
nói muốn Tiểu Viên làm cháu dâu. Tiểu Viên cũng chẳng lấy gì làm lạ. Từ khi làm
việc ở viện này đến nay, mười cụ thì có tới chín cụ rất quý cô. Thế nhưng lại
chẳng có lấy một tên con trai thèm để ý. Ông cụ nọ miêu tả về cháu trai mình
như thể trên đời chỉ có một, đời người có mấy lần được thưởng thức một đóa hoa
thơm như vậy chứ? Tuy trong chuyện tình cảm Tiểu Viên là một người khá thực tế,
nhưng ai mà không đọc ngôn tình, ai mà không có ước mơ?
Một hôm, sau khi bị ông cụ làm cho đầu óc quay mòng
mòng, Tiểu Viên buột miệng hỏi: “Cụ ơi, thế anh ấy có Maybach không ạ?” Ông cụ
ngay lập tức trả lời với vẻ rất chắc chắn: “Có chứ, sao lại không có được!” Đôi
mắt nhỏ của cô nàng như phát ra những tia sáng lấp lánh, chẳng nói được câu
nào. Cuối cùng thì sau những nỗ lực “vận động hành lang” của ông cụ, cô cũng run
run mà nói ra một câu: “Cụ ơi, cháu cụ khi nào sẽ về nước ạ?”
Vì mục tiêu “Maybach”, có một thời gian rất dài Tiểu
Viên không ăn miến tiết vịt, mà thật ra thì ngoài không ăn miến tiết vịt, cô
cũng chẳng ăn thứ gì khác. Thấy Tiểu Viên như vậy, cô bạn cùng phòng Mục Mục
than thở: “Chu Chu à, người ta nhịn ăn một tuần đã giảm được hai, ba cân, sao
cậu nhịn ăn một tháng rồi mà vẫn cứ phây phây ra vậy? Thôi, đừng thế này nữa
được không? Ông cụ ấy tiện miệng thì nói thế mà cậu cũng tin sao? Cứ cho là
người ta có Maybach thật đi nữa, thì liệu cậu có thể trở thành nhân vật nữ
chính trong tiểu thuyết ngôn tình không?”
Tiểu Viên đáng thương xoa xoa cái bụng lép kẹp, nghiến
răng nói với Mục Mục: “Không bỏ cuộc, không được bỏ cuộc, mình sẽ không bỏ cuộc
đâu.”
Trong một lần trực đêm, không biết do bị ngất hay ngủ
quên, chỉ biết sau lần đó tỉnh lại, Tiểu Viên chính thức kết thúc việc nhịn ăn
dài ngày và khốc liệt nhất trong lịch sử của mình. Một, hai cân vừa mới tạm
tiêu biến đi, nay như hổ thả về rừng, nhanh chóng quay trở lại với đội ngũ cũ.
Cậu cháu trai thì vẫn thường xuyên được nhắc đến, có
điều chưa bao giờ gặp mặt. Nhưng đúng lúc Tiểu Viên chuẩn bị từ bỏ giấc mơ
“Maybach” thì ông cụ ấy tuyên bố, cháu trai mình sắp về nước. Và thế là một cái
hẹn với thời gian và địa điểm cụ thể nhanh chóng được vạch ra.
Một lần nữa vì mục tiêu Maybach, tối hôm qua Tiểu Viên
không ăn gì, sáng nay cũng không, và có vẻ như cái bụng cũng đã không còn
“ngang bướng” như trước nữa. Cả đêm hồi hộp, chẳng ngủ được mấy, tờ mờ sáng Tiểu
Viên đã thức dậy, tô tô vẽ vẽ, khiến cho Mục Mục khi bước vào nhà vệ sinh đã
được một phen hú vía, vội vàng bắt cô nàng rửa sạch đi, rồi trang điểm lại từ
đầu.
Do sợ đến muộn nên Tiểu Viên đi sớm tận năm mươi phút.
Trời mùa đông lạnh căm căm, người vốn rất sợ rét như Tiểu Viên, nhưng vì muốn
“mảnh dẻ” hơn một chút nên cô chỉ mặc hai chiếc áo bên trong, đến áo khoác cũng
chẳng dám choàng, chỉ có độc một chiếc áo ngoài mỏng manh.
Cửa hàng được chọn ấy có thể coi là nơi làm món miến
tiết vịt ngon nhất thành phố. Người đến đông đếm không xuể, nhưng vì hình
tượng, Tiểu Viên không dám bước vào. Không thể để khi Maybach đến lại nhìn thấy
cô đang xì xụp được. Theo kinh nghiệm ngôn tình của cô, trước nay chưa thấy
nhân vật nam chính nào lại “fall in love” với nhân vật nữ chính trong hoàn cảnh
như vậy cả. Và thế là, Tiểu Viên đội mưa đội gió, cố giữ một tư thế tao nhã
nhất có thể, đứng ngoài cửa hàng miến tiết vịt và chờ đợi.
Trong làn gió lạnh buốt, Tiểu Viên đã đứng đợi như vậy
được bốn mươi lăm phút. Hết nhìn trời lại nhìn đất, điện thoại chắc hẳn sẽ
chẳng rung, số điện thoại của người ta cũng không có nốt, ngoài một cái ám hiệu
khi gặp mặt ra thì chẳng có gì hết. Thời giạn hẹn gặp là mười giờ ba mươi phút,
mà bây giờ đã là mười một giờ, khách khứa ra vào còn mải tranh giành nhau chỗ
ngồi, xì xụp ăn, đâu còn thì giờ chơi trò ám hiệu với cô nữa? Đi hẹn mà gặp
phải những tên không đúng giờ thế này Tiểu Viên cũng đã quá quen. Vừa lúc ấy có
một bàn trống,