
ến
mức có điều gì đó bất thường.
Đứng trước con vật trước đây sẽ khiến cô phải bật dậy
vì sợ hãi, nhưng nay cô lại không hề có cảm giác sợ hoặc kinh tởm gì. Cô và con
vật đen xì này lặng lẽ nhìn nhau, phát hiện thấy rõ ràng là con chuột tỏ ra sợ
trước, rụt người lại rồi chạy ngay vào bếp.
Cô nằm im không nhúc nhích, trong giây phút đó, lần
đầu tiên cô ý thức được một cách tình táo rằng, cô đã không còn lưu luyến gì
với cuộc sống, cũng không còn sợ hãi trước cái chết.
Thực ra chết cũng không có gì là đáng sợ, nếu có thể,
cô đã muốn được chết trong vụ tai nạn đó, tai nạn giáng xuống đầu trong tích
tắc, nếu đã không có điềm gì báo trước thì cũng không có gì gọi là sợ hãi. Xuất
phát từ nguyên nhân mà cô không biết, vụ tai nạn khiến chiếc xe của cô phải đưa
vào bãi phế thải này lại tha cho thân xác bằng xương bằng thịt của cô, nhưng cô
không muốn buông tha cho mình.
Chàng trai đã lớn lên cùng cô đó, dưới vẻ bề ngoài
thích ồn ào, lại rất sợ nỗi cô đơn, thời gian đầu mới sang Australia du học,
thậm chí anh còn kêu rằng ban đêm quá yên tĩnh không tài nào ngủ được. Anh đã
ra đi bất ngờ như vậy, chỉ suýt nữa thôi là cô đã có thể đi cùng với anh rồi.
Có lẽ cô còn có thể đuổi kịp được anh.
Ý nghĩ này đột nhiên nảy ra trong đầu, liền bám chặt
lấy cô. Sau đó, cô không hề bất ngờ khi phát hiện ra rằng, cô không cảm thấy
đói, dĩ nhiên là ngay cả tinh thần nấu mì ăn liền cũng không còn nữa.
Nhâm Nhiễm nằm trên ghế sofa, lật đọc cuốn Xa rời đám
đông bát nháo mà mẹ cô để lại. Sau khi tai nạn xảy ra, đối với cô, những cuốn
sách khác chỉ là tổ hợp câu chữ, chỉ có cuốn sách này, vẫn giữ được ý nghĩa. Cô
nắm rõ chiều hướng phát triển của câu chuyện, hiểu được hàm nghĩa của mỗi đoạn
văn. Có lúc bất giác cô lại đọc lên thành tiếng, những câu chữ đã thuộc lòng đó
được thốt ra từ miệng cô, âm thanh khô khốc, cảm thấy lạ lẫm và xa vời. Cô đắm
mình trong đó, đột nhiên hiểu ra được rằng, khi nằm trên giường bệnh mẹ cũng đã
từng đọc như vậy. Nghĩ đến mẹ, cô không còn cảm thấy buồn lòng nữa. Cô nghĩ,
bao nhiêu năm qua, cuối cùng cô đã đến được gần mẹ cô hơn.
Sau khi đọc đã thấm mệt, cô liền chợp mắt nghỉ một
lát, tỉnh dậy lại đọc tiếp, cùng lắm chỉ đứng dậy uống ngụm nước.
Không biết sau khi nằm như thế bao nhiêu ngày, cánh
cửa khóa trái bên trong đã bị Trần Hoa đạp tung. Theo sau anh là anh Bang và bà
chủ nhà nhìn rất thấp thỏm.
Cô nhìn họ bằng ánh mắt sửng sốt, bất chợt nhớ đến lần
chuyển giao thế kỷ trước, cô cũng đã từng giam mình trong một căn hộ, đợi một
người có thể sẽ không bao giờ quay trở lại, đợi đến khi gần như đã tuyệt vọng
thì anh đã xuất hiện.
Tại sao cô lại giam mình hết lần này đến lần khác? Và
tại sao anh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô? Giữa lúc mơ màng, hình ảnh
người đó dường như trùng khớp với người đàn ông mang vẻ mặt đằng đằng sát khí
này, cô liền cười: "Sao lại là anh? Lần này em có đợi anh đâu?"
Bà chủ nhà nói bằng giọng đặc sệt giọng Bắc Kinh:
"Cô ạ, tôi không dám cho cô thuê căn hộ này nữa đâu, chẳng may cô có mệnh
hệ gì bên trong thì tôi có mà rắc rối to".
"Cháu đã trả tiền phòng rồi, hình như chưa hết
hạn chứ nhỉ". Không ngờ cô lại vẫn còn có thể tranh luận rất rành mạch.
"Tôi sẽ trả lại tiền cho cô, tóm lại là tôi không
cho cô thuê nữa".
Trần Hoa nhìn cô với vẻ mặt sầm sì, "Em chuyển đi
đâu? Nhìn em như thế này, ai dám cho thuê nhà?"
Cô cố gắng tập trung tinh thần, nghĩ một lát, "Ở
khách sạn cũng được".
Đột nhiên anh bước đến, đưa tay ra kéo cô, cô không có
sức để chống cự, chỉ nắm chặt cuốn sách trong lòng bàn tay, để mặc anh lôi đến
trước gương.
"Hãy nhìn bộ dạng của em mà xem".
Trong gương là một cô gái người gầy như que củi, khô
khốc. Nhưng cô không hề tỏ ra bất ngờ, đối với cô hình ảnh này không có gì là
xa lạ - gần như là phiên bản của mẹ cô khi ốm liệt giường. Cô nhìn chăm chú
mình trong gương, đột nhiên bật cười.
Cô lẩm bẩm: "Em đã nhìn thấy mẹ em rồi".
Anh đã bị câu nói này của cô đâm đau nhói, sau đó lạnh
lùng nói: "Anh dám chắc rằng mẹ em sẽ không muốn nhìn thấy em trong tình
trạng như bây giờ".
Cô không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ thẫn thờ
nhìn vào gương.
"Em muốn chết ư, Nhâm Nhiễm? Thế thì em phải hỏi
một câu rằng anh có muốn để em chết hay không". Dường như Trần Hoa biết
hết cô đang nghĩ gì, anh ghé vào tai cô, nói từng chữ một.
Không đợi cô trả lời, anh liền bế thốc cô lên, vừa đi
ra ngoài, vừa nói với anh Bang: "Thu dọn hết đồ đạc của cô ấy, đền cánh
cửa hỏng cho chủ nhà, trả lại nhà".
Nhâm Nhiễm bị đưa thẳng đến bệnh viện, sau khi kiểm
tra một lượt cho cô, bác sĩ chẩn đoán cô đã mắc bệnh trầm cảm và suy dinh
dưỡng.
Cô vừa không có thể lực để chống cự, càng không có tâm
trạng để chống cự, đành phải chấp nhận điều trị một cách bị động, hàng ngày
truyền dịch, uống rất nhiều thuốc theo giờ. Sau một thời gian, tình trạng của
cô đã có những chuyển biến rõ rệt.
Cô phát hiện ra mình không còn nhốt mình trong một
không gian vô hình, không còn hứng thú với bất kỳ điều gì nữa.
Dần dần cô đã tập trung chú