
uyện trò, giúp bệnh nhân lấy lại
được sự lạc quan, tìm lại được sự cân bằng, thế là đủ rồi".
"Tôi phải nói rằng lời đánh giá này khiến tôi cảm
thấy rất vinh hạnh, tuy nhiên có một điểm tôi phải nhấn mạnh lại một lần nữa,
sau khi tiếp nhận điều trị, nếu không được cô Nhâm cho phép, tôi sẽ không thể
trao đổi với anh về trạng thái tâm lý của cô ấy".
Nét mặt của Trần Hoa không có gì thay đổi, anh vẫn giữ
nguyên vẻ lạnh lùng, "Nói thẳng ra là tôi chỉ quan tâm đến tiến trình và
hiệu quả điều trị, nhưng tôi không muốn tìm hiểu các tình tiết điều trị. Hơn
nữa tôi dám chắc rằng Nhâm Nhiễm sẽ không nói cho bác sĩ biết những thông tin
mà đòi hỏi phải có bác sĩ truyền đạt tôi mới có thể tìm hiểu được. Cô ấy không
phải là mẫu người dễ dàng bị những điều bí mật cần giấu kín đánh bại, buộc phải
coi bác sĩ tâm lý là cha cố để thú tội mới có thể giải thoát".
"Và còn một điều nữa tôi buộc phải nói ra trước,
như những gì mà tôi đã nói chuyện với cô Nhâm lần trước, cô ấy mắc bệnh trầm
cảm sau một vụ chấn thương, vì một sự việc xảy ra bất ngờ mà mất đi hứng thú
đối với cuộc sống, từ chối tiếp xúc với thế giới bên ngoài, e rằng trong thời
gian ngắn sẽ không chủ động chấp nhận việc điều trị. Từ trước đến nay tôi không
chủ trương bắt ép điều trị".
"Điều này bác sĩ cứ yên tâm, người mà cô ấy chống
cự mạnh nhất là tôi. Tôi sẽ bảo trợ lý của tôi trao đổi với cô ấy, sau khi ra
viện cô ấy có hai sự lựa chọn, hoặc là đến ở nhà tôi, chấp nhận sự giám sát cả
ngày của tôi; Hoặc là ở một mình, nhưng phải tự nguyện chấp nhận sự điều trị
của anh. Cô ấy đã lựa chọn phương án hai".
Sau đó, Trần Hoa đã giới thiệu rất khách quan tình
hình của Nhâm Nhiễm, để bác sĩ Bạch Thụy Lễ hiểu được một cách toàn diện về cô.
Giọng anh rất bình tính, không mang sắc thái tình cảm nào. Tuy nhiên nghề của
bác sĩ Bạch là quan sát thế giới nội tâm của người khác ẩn sau từng hành động
cử chỉ, ông đã rất nhạy bén khi phát hiện ra rằng, thực ra người đàn ông này
không ngại bộc lộ những tình cảm của anh ta.
Chắc chắn anh ta yêu cô gái đó - Bác sĩ Bạch Thụy Lễ
cũng đã thầm phán đoán trong lòng mà không mang sắc thái tình cảm nào cả.
Sau khi Nhâm Nhiễm ra viện, anh Bang đón cô về một căn
hộ sang trọng, cô liền về đó ở mà không thắc mắc gì. Trong căn hộ mọi thứ đều
đầy đủ, thậm chí trong tủ quần áo đã treo đầy quần áo được mua theo số đo của
cô, trên giá sách bày đầy sách. Đương nhiên cô biết đây là sự sắp đặt của Trần
Hoa, nhưng cô thực sự không còn tinh thần nào để đi tìm nhà nữa - thực tế là cô
không có đủ sức lực để đối phó với cuộc sống.
Cô đã cắt đứt liên lạc với tất cả các bạn bè, đồng
nghiệp ngày trước, chỉ liên lạc với ba mình khi thật cần thiết, điện thoại di
động của cô gần như tắt máy trong mọi thời điểm, cô không lên mạng, không vào
hòm thư check mail.
Đương nhiên là cô không cắt đứt hẳn với thế giới bên
ngoài, cũng không có cách nào để sống một mình như trước kia.
Anh Bang đến theo định kỳ, đưa cô đến bệnh viện để
khám sức khỏe, hàng tuần đến phòng làm việc của bác sĩ Bạch Thụy Lễ một lần.
Thời gian đầu có ba y tá thay phiên nhau trực ở căn hộ
của cô 24 tiếng đồng hồ mỗi ngày, ngoài ra có một người giúp việc nấu ăn, dọn
dẹp nhà cửa. Căn hộ rất rộng, thậm chí phòng của người giúp việc còn có lối đi
và thang máy riêng, y tá làm việc rất chuyên nghiệp, trong giờ làm việc không
bao giờ nói chuyện riêng, nhưng cô vẫn cảm thấy như phải sống trong sự giám sát
của mọi người, trong lòng cảm thấy buồn bực khó tả.
Tuy nhiên cô hiểu với tình trạng hiện tại của cô, Trần
Hoa sẽ không cho cô sống một mình, nên cũng đành phải chấp nhận.
Trong nước, phương pháp tư vấn tâm lý không phổ biến
lắm, càng không được chấp nhận rộng rãi. Công việc của bác sĩ Bạch Thụy Lễ là
tiếp xúc với những người bệnh có những vấn đề về tâm lý và người nhà, bạn bè
của họ, phải đối mặt với rất nhiều sự nghi ngờ, tin tưởng và những niềm hy vọng
không thiết thực của họ. Ông phải thừa nhận rằng, sự lý trí của Trần Hoa khi
nhìn nhận về hiệu quả của công tác trị liệu nằm ngoài sự dự đoán của ông.
Và Nhâm Nhiễm cũng đã khiến ông cảm thấy bất ngờ.
Cuộc nói chuyện đầu tiên giữa họ được bắt đầu từ việc
đánh giá cuốn sách của ông.
"Anh Bang đã đưa cho em quyển sách của anh, em đã
đọc được 1/3".
Đương nhiên là Bạch Thụy Lễ và Nhâm Nhiễm đều hiểu
rằng, Trần Hoa đã sắp đặt chuyện này, "Em có suy nghĩ gì không?"
"Theo sự trình bày của anh, em đã đối chiếu với
trường hợp của mình, dường như căn bệnh mà em mắc là bệnh trầm cảm do yếu tố
bên ngoài gây nên, đối với bệnh của em, tác dụng của thuốc gần như không đáng
kể, việc tư vấn tâm lý là rất cần thiết đối với em".
Bác sĩ Bạch Thụy Lễ mỉm cười: "Tôi gọi em là
Renee, em không phản đối chứ. Hầu hết các bác sĩ không tán thành việc tự đọc
sách rồi chẩn đoán bệnh cho mình".
"Em còn phát hiện ra rằng còn có một điểm mà anh
không tán thành, trong chương thứ ba anh có nói, anh cho rằng bác sĩ không nhất
thiết phải dụ bệnh nhân nói ra những suy nghĩ của minh, nguyên văn của anh hình
như là: ở