
Thấy anh tiếp tục vận động, Lâm Thiển vội lên tiếng: “Em sai rồi, em sai rồi được chưa nào? Anh mau đeo vào đi.”
Ai ngờ anh nhìn cô chăm chú, đồng thời nâng mặt cô: “Không dùng được không em?”
Giọng nói của anh vô cùng trầm ấm, tim Lâm Thiển đập rộn ràng.
Anh có ý định rất nghiêm túc.
Tuy hai người đã lên kế hoạch kết hôn vào bốn tháng sau, trước đó cũng từng thảo luận muốn sinh con trai hay con gái, Lệ Trí Thành nói thích con
gái. Nhưng một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi, đang đứng trên đỉnh
cao sự nghiệp như anh, vừa đính hôn đã muốn có con, sớm hơn những người
đàn ông trên thương trường khác. Ninh Duy Khải đã ba mươi còn chưa có
con.
Lệ Trí Thành quả nhiên chỉ có “cái vỏ” của tuổi hai mươi, bên trong là người đàn ông trung niên chững chạc.
Nghĩ tới kết luận này, Lâm Thiển không nhịn được cười.
“Em cười gì thế?” Lệ Trí Thành hỏi.
Lâm Thiển đương nhiên không nói thật, có điều, về chuyện con cái, cô cảm
thấy cứ thuận theo tự nhiên là được. Do đó cô gật đầu: “Vậy thì không
dùng nữa.”
Ánh mắt Lệ Trí Thành lập tức biến đổi, xuất hiện tâm tình khó diễn tả. Chắc là… do xúc động.
Bắt gặp vẻ xúc động trong mắt anh là một điều vô cùng hiếm thấy. Ngay cả
cảm xúc đó cũng thâm trầm, kiềm chế, không dễ phát giác. Nếu không phải
quen thuộc từng biểu cảm nhỏ của anh, Lâm Thiển chắc cũng không nhận ra. Điều này cũng khiến cô rung động.
Cuối cùng khi đạt tới cao
trào, Lâm Thiển mới phát hiện, lúc giữa hai người không có bất cứ ngăn
cách nào, chất dịch ấm nóng của anh chảy trong người cô, cảm giác đó
hoàn toàn khác bình thường.
Trong lòng Lâm Thiển vô cùng cảm
động. Trước đây, đọc sách gặp từ “tưới nước”, cô chẳng hề để ý. Nhưng
vào thời khắc này, hóa ra thật sự chỉ hai từ “tưới nước” mới có thể khái quát cảm nhận của cô lúc này.
Anh “tưới nước” cho cô bằng phương thức thân mật nhất, đẹp đẽ nhất của người đàn ông và người đàn bà.
Gò má Lâm Thiển lại ửng đỏ. Sự thay đổi thần sắc ấy không lọt qua mắt Lệ
Trí Thành, anh để cô gối đầu lên cánh tay mình, hỏi nhỏ: “Em lại nghĩ
linh tinh gì thế?”
Lâm Thiển không nhịn được cười, nói cho anh nghe lý luận “tưới nước.”
Lệ Trí Thành nghe xong, miệng cười cười, nhưng ánh mắt nhìn cô ngày càng thâm trầm, nơi nào đó lại thức tỉnh.
Lâm Thiển tròn mắt: “Anh lại…”
“Là em khơi gợi trước.” Lệ Trí Thành cất giọng trầm khàn.
“Em đâu có.”
Lệ Trí Thành im lặng nhìn cô, tất nhiên là có. Câu trắng trợn như “anh
tưới nước cho em” được cô nói bằng một giọng thản nhiên ngây thơ. Thử
hỏi, liệu người đàn ông nào chịu nổi?
Bởi vì sắp tới giờ ra sân bay, Lâm Thiển lại quá mệt mỏi nên cuối cùng Lệ Trí Thành đành đi tắm nước lạnh để hạ nhiệt.
Trong lúc tiễn anh xuống dưới khách sạn, đón xe đi sân bay, thân thể Lâm
Thiển vẫn có cảm giác lạ thường. Thứ anh để lại trong cơ thể cô, nhắc
nhở cô rằng, người đàn ông bên cạnh đã trở thành người thân mật nhất của cô trên thế giới này.
“Anh hãy chú ý an toàn, đừng để mệt quá.” Lâm Thiển ngẩng đầu hôn anh.
Lệ Trí Thành ôm chặt cô, thì thầm: “Em hãy lên phòng ngủ thêm một lát.”
“Vâng.”
Anh buông người cô, lên xe taxi. Ô tô nhanh chóng rời khỏi khách sạn, biến mất khỏi tầm mắt.
Đây đã là tuần thứ tư kể từ khi hai người xa nhau, mỗi lần tiễn anh rời đi, Lâm Thiển vẫn cảm thấy trống trải. Cô kéo vạt áo khoác, quay người đi
vào trong khách sạn.
Phòng khách sạn không còn Lệ Trí Thành tựa
hồ khôi phục sự xa lạ trong giây lát. Lâm Thiển sắp xếp lại đồ dùng cá
nhân, tùy tiện mở quyển catalog áo cưới đặt trên bàn.
Bởi vì quá
bận rộn, Lệ Trí Thành giao toàn bộ việc chuẩn bị hôn lễ, từ chọn áo
cưới, khách sạn và nơi hưởng tuần trăng mật cho cô. Nhưng Lâm Thiển
biết, anh không muốn cô lo nghĩ nhiều nên mới làm vậy.
Anh thật sự muốn cô ở lại nơi này, đợi anh giải quyết mọi chuyện rồi đến đón cô.
Lâm Thiển thở dài, lật giở quyển catalog, ánh mắt dừng lại ở một kiểu trên
đó. Bộ váy này trễ ngực, hở vai, thắt eo, bên dưới là tầng tầng lớp lớp
xếp li. Bộ váy như bông hoa nở rộ, vây quanh cô dâu.
Đây là kiểu Lệ Trí Thành ưng ý. Bởi vì anh thích nên cô cũng thấy đẹp.
***
Hôm nay là thứ hai, Lâm Thiển đến văn phòng lúc chín giờ sáng.
Bởi vì mấy nhà máy của Minh Đức ở đại lục đều mới xây dựng, rất quy củ nên
công tác quản lý của cô cũng rất thuận lợi, công việc tương đối nhàn
rỗi.
Lâm Thiển mở máy tính xem tin tức, trên mạng quả nhiên tràn
ngập thông tin mấy nhãn hiệu chủ lực của DG thâm nhập vào các trung tâm
thương mại lớn và bắt đầu tiêu thụ ở cửa hàng chuyên kinh doanh sản phẩm Tư Mỹ Kỳ.
Tình hình này không thể tránh khỏi, người trong ngành
đều biết, Hiệp hội ngành túi xách do Ninh Duy Khải đứng đầu không ngừng
gây áp lực cho DG. Các đại lý và đơn vị hợp tác bị kẹp giữa hai bên rất
khó xử. Vì vậy, bước tiến của DG ở thị trường Trung Quốc không phải dễ
dàng và thuận lợi.
Vào thời khắc then chốt, anh chàng Ninh Duy
Khải cũng có nghĩa khí ra phết, Lâm Thiển nghĩ bụng. Có bài báo còn gọi
anh ta là thương nhân yêu nước.
Ninh Duy Khải đúng là đã đổi đời.
Tuy nhiên, Lâm Thiển biết rõ, đây chỉ là bước đầu tiên,