
không
dẫn theo Lâm Thiển.
Ninh Duy Khải chủ động rót trà cho Lệ Trí
Thành, cười cười: “Nghe nói DG cũng tỏ thái độ muốn mua Ái Đạt, không
biết tình hình tiến triển đến đâu rồi?”
Lệ Trí Thành trả lời ngắn gọn: “Mấy hôm nữa sẽ có câu trả lời chính thức cho bọn họ.”
Ninh Duy Khải gật đầu, không hỏi han nhiều. Anh ta cầm chén trà sứ, xoay
xoay trong tay: “Tôi tưởng anh là kẻ phá rối lớn nhất trong ngành, không ngờ chúng ta đều thành món ăn trong đĩa của công ty nước ngoài.”
“Cũng chưa chắc.” Lệ Trí Thành cất giọng bình tĩnh: “Nếu doanh nghiệp Trung
Quốc đều tẩy chay vụ thu mua, anh nhìn nhận thế nào về cục diện trong
tương lai.”
Ninh Duy Khải đương nhiên từng suy nghĩ về vấn đề
này, anh ta mỉm cười đáp: “Theo suy đoán thông thường, chúng ta có thể
thắng trong thời gian ngắn, nhưng thời gian dài chắc chắn thất bại.”
Lệ Trí Thành cầm chén trà uống một ngụm: “Anh đã đọc qua tin tức về ngành điện gia dụng của Trung Quốc chưa?”
Ninh Duy Khải đáp: “Ngành của chúng ta khác bọn họ. Trong việc đối kháng nước ngoài, chúng ta có lợi cũng có hại.”
“Tôi xin lắng nghe.”
“Lợi ở chỗ, ngành túi xách tuy có hàm lượng kỹ thuật nhưng không cao như
ngành điện gia dụng, hơn nữa chất lượng và kỹ thuật giữa các công ty
không cách biệt quá lớn như ngành kia. Vì vậy, chúng ta chẳng cần khổ sở nghĩ cách không ngừng nghiêng cứu, không ngừng nâng cao, để rồi lợi
nhuận bị ép xuống đến mức thấp nhất. Hại ở điểm, ngành điện gia dụng chú trọng chất lượng tính năng, chỉ cần nhãn hiệu tàm tạm, người tiêu dùng
sẽ quan tâm đến mức giá. Còn túi xách là vật phẩm thường ngày, nói trắng ra, túi xách thể hiện địa vị và đẳng cấp của một cá nhân. Một khi DG
lợi dụng mạng lưới tiêu thụ của Tư Mỹ Kỳ, tiến vào thị trường Trung
Quốc, một khi người tiêu dùng đã làm quen và chấp nhận nhãn hiệu quốc tế này thì chúng ta làm gì cũng vô ích, cạnh tranh về giá cả hay nâng cao
chất lượng đều vô dụng. Ví dụ, dù đắt hơn vài chục, thậm chí vài trăm
nhân dân tệ, người tiêu dùng cũng sẽ sẵn lòng bỏ tiền mua sản phẩm thuộc thương hiệu hàng đầu thế giới, chứ ai mua sản phẩm nội địa. Hơn nữa,
trong cuộc chiến giá cả, chưa chắc chúng ta đã thắng đối phương. Đến lúc xu thế lớn qua đi, tôi và anh chỉ còn nước đóng cửa, trở thành thương
hiệu loại hai đứng sau DG.”
Câu nói này tuy có vẻ bỡn cợt châm
biếm theo phong cách thường thấy của Ninh Duy Khải nhưng “đánh trúng chỗ hiểm”, chỉ rõ thiệt hơn. Nói xong, Ninh Duy Khải ngồi im nhìn Lệ Trí
Thành.
Lệ Trí Thành yên lặng nhìn anh ta, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Một lúc sau, Lệ Trí Thành mở miệng: “Vì vậy, nếu muốn thắng DG, bảo vệ thị
phần, chúng ta chỉ có một điểm quyết thắng then chốt, đó là ngăn chặn
người tiêu dùng làm quen và chấp nhận nhãn hiệu này.”
Ninh Duy
Khải chau mày. Nói một câu thật lòng, anh ta có cảm giác vô cùng dễ chịu khi trò chuyện với Lệ Trí Thành. Câu nói vừa rồi của Lệ Trí Thành cũng
là suy nghĩ trong lòng anh ta. Có lẽ đây chính là cảm giác gặp kỳ phùng
địch thủ?
Ninh Duy Khải cười thầm một tiếng.
“Anh định làm thế nào?” Ninh Duy Khải đi thẳng vào vấn đề.
Lệ Trí Thành hiển nhiên đã có dự tính từ trước, anh đặt hai chén trà đến
trước mặt Ninh Duy Khải: “Tôi định tiến hành hai bước. Bước thứ nhất anh làm chủ, tôi phối hợp, tăng thêm áp lực cho đối phương từ vòng ngoài,
khiến bọn họ phải chịu áp lực lớn trong quá trình thâm nhập vào thị
trường Trung Quốc.”
Ninh Duy Khải hiểu ý Lệ Trí Thành, “vòng
ngoài” là chỉ mạng lưới tiêu thụ, nhà cung ứng, các đại lý, công ty vận
chuyển trên cả nước. Hiện tại, anh ta vẫn là Chủ tịch Hiệp hội túi xách, có mối quan hệ trong ngành. Ban đầu, anh ta định dùng chiêu này để
phong tỏa Aito. Bây giờ Lệ Trí Thành lại bảo anh ta áp dụng chiêu này
vào đối thủ nước ngoài, nghĩ lại cũng thấy nực cười.
Trước sự trầm mặc của Ninh Duy Khải, Lệ Trí Thành nói tiếp: “Trong bước này, toàn bộ nguồn lực của Ái Đạt sẽ ủng hộ anh.”
Cái gọi là “ủng hộ” có nghĩa nguồn lực của cả hai công ty đều nằm trong tay Ninh Duy Khải, nghe theo sự sắp xếp của anh ta. Như vậy, hai công ty sẽ phải đối mặt với áp lực cạnh tranh và chịu tổn thất như nhau. Đồng thời đây cũng là cơ hội tích lũy mối quan hệ và danh tiếng, giúp ích cho
việc làm lại từ đầu của anh ta sau này. Ninh Duy Khải thầm cân nhắc tính toán trong lòng. Anh ta không vội nhận lời, mà hỏi lại: “Bước thứ hai
thì sao?”
Lệ Trí Thành tựa vào thành ghế ở phía sau, bình thản
đáp: “Bước đầu tiên sẽ khiến DG bị tổn thương nguyên khí, cũng là giả vờ tiến công. Bước tiếp theo, tôi sẽ chịu trách nhiệm tạo nên bức tường
ngăn chặn hàng ngoại trong lòng người tiêu dùng.”
***
Lệ
Trí Thành về công ty Ái Đạt vào lúc chạng vạng tối, nhân viên đã tan sở
gần hết. Tưởng Viên ngồi ở gian ngoài, liền đứng dậy khi thấy anh: “Giám đốc Lâm đến rồi.”
Lệ Trí Thành gật đầu: “Cậu về trước đi.”
Vừa đẩy cửa, Lệ Trí Thành liền nhìn thấy Lâm Thiển đứng bên giá sách, đang
xem quyển Binh pháp Tôn Tử của anh. Cô quay đầu mỉm cười với anh, đồng
thời rút tờ diệu kế thứ ba mà anh mới viết cách đây không lâu.
“Để em giữ cái nà