
h đã thu thập trên internet tư liệu về công ty nước ngoài thu mua và sáp nhập các doanh nghiệp trong nước.” Anh nói.
Lâm Thiển có dự cảm, lời anh sắp thổ lộ rất quan trọng. Cô bất giác gật đầu: “Vâng, sau đó thì sao?”
“Thì ra rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng thuộc mọi ngành nghề đã bị nước ngoài
thu mua. Đối diện với cuộc tấn công của doanh nghiệp đa quốc gia, sự lựa chọn và kết cục của bọn họ chỉ có một.”
“Vâng.” Lâm Thiển không
phải là thành phần đặc biệt yêu nước, nhưng mỗi lần thấy tin tức kiểu
này, trong lòng cô vẫn khó chịu. Cho dù nước ngoài mang tới nhân tài và
kỹ thuật tiên tiến nhưng nhãn hiệu đó suy cho cùng cũng không còn là
nhãn hiệu Trung Quốc. Hơn nữa, đúng là có rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng
trong nước đã biến mất trên thị trường.
Lệ Trí Thành chuyển đề tài: “Duy chỉ có một ngành, cả tập thể ngăn chặn sự thu mua của nước ngoài.”
Lâm Thiển tiếp lời: “Ngành điện gia dụng.” Cô từng đọc qua tin tức liên quan đến vụ này.
Lệ Trí Thành gật đầu: “Tài liệu cho biết, các doanh nghiệp Trung Quốc và
tập đoàn điện gia dụng quốc tế đối kháng nhiều năm, bọn họ phải trả cái
giá rất đắt mới có thể đẩy lui sự xâm nhập của nước ngoài. Mà kết quả
là…” Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Trong cuộc cạnh tranh gay gắt đó, kỹ thuật và thực lực của doanh nghiệp Trung Quốc không ngừng nâng cao.
Hiện tại, rất nhiều sản phẩm điện gia dụng lọt vào top đầu toàn cầu.
Công ty nước ngoài nhìn thấy sản phẩm điện gia dụng Trung Quốc là nể
sợ.”
Lâm Thiển không biết mở miệng thế nào, cô chỉ cảm thấy máu
nóng trên toàn thân từ từ sôi sục. Lệ Trí Thành giơ tay gạt hết quân cờ
vào hộp.
Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn cô, nói rành rọt từng từ một: “Lẽ nào doanh nghiệp của anh không thắng nổi công ty nước ngoài? Không
thể đạt đến top đầu toàn thế giới?”
***
Đêm đã rất khuya.
Lâm Thiển nằm trên giường, đầu óc cô chỉ lặp đi lặp lại câu nói của Lệ Trí Thành, trong lòng vẫn chưa hết xúc động.
Tuy bây giờ Ái Đạt là công ty đứng đầu Trung Quốc, nhưng muốn lọt vào vị trí hàng đầu thế giới vẫn còn một khoảng cách rất xa.
Không hiểu tại sao, khi nghe Lệ Trí Thành bình thản nói mục tiêu xa vời đó,
Lâm Thiển không hề cảm thấy ngoài tầm tay, mà cô chỉ có một cảm giác
nhiệt huyết dâng tràn, sôi sục ý chí chiến đấu.
Lúc này, Lệ Trí
Thành mở cửa nhà tắm đi ra ngoài. Bộ dạng của anh mỗi khi tắm xong trông rất gợi cảm, Lâm Thiển càng ngắm càng thích. Không đợi anh tiến lại
gần, cô đã nhảy xuống giường lao tới ôm anh.
Thấy người phụ nữ
của mình đột nhiên chủ động lao vào vòng tay, Lệ Trí Thành dừng bước.
Anh phản ứng rất nhanh, ôm người bế cô lên.
Đôi mắt thâm trầm của anh nhìn cô chăm chú.
Lâm Thiển cất giọng dịu dàng và kiên định: “Em vẫn muốn làm phó tướng của anh. Cúc cung tận tụy, xông pha trận mạc.”
“Được.” Lệ Trí Thành nhẹ nhàng đáp: “Phu nhân muốn làm gì cũng được.”
Lâm Thiển không nhịn được cười, “xì” một tiếng: “Em chỉ muốn làm phó tướng
thôi.” Cô cất giọng nũng nịu: “Trưởng quan đại nhân, xin hãy nói cho em
biết cẩm nang diệu kế tiếp theo của anh đi.”
Lệ Trí Thành đặt cô
xuống giường, anh cũng nằm bên cạnh rồi ôm cô vào lòng: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Anh cần phải đi sâu tìm hiểu tình hình của
đối phương đã.”
Lâm Thiển gật đầu, cô hiểu điều này. Trước khi
bước vào trận chiến, các tướng lĩnh đều phải tìm hiểu kỹ càng tình hình
binh lực, lương thảo, thói quen dụng binh của đối phương, mới có thể
bách chiến bách thắng. Trước đó Lệ Trí Thành thắng hai trận, cũng bởi vì anh nắm rõ bản tính của Trần Tranh và Ninh Duy Khải.
Ngẫm nghĩ
một lúc, Lâm Thiển lên tiếng: “Trước đây em từng tiếp xúc với mấy người
của công ty anh trai em, em cũng đã thu thập tư liệu về tập đoàn DG, để
em nói cho anh nghe.”
“Được. Cảm ơn phó tướng Lâm.”
Lâm Thiển mỉm cười, tựa vào lòng anh, bắt đầu chắt lọc thông tin quan trọng:
“Mấy người chung vốn và cấp dưới của anh trai em, có thể dùng từ xảo quyệt
và tàn nhẫn để hình dung. Bọn họ thường đưa ra nhiều điều kiện hạn chế
trong hợp đồng thu mua. Bình thường, anh sẽ thấy không quan trọng nhưng
đến khi xảy ra chuyện, ví dụ doanh nghiệp kinh doanh kém hay điều kiện
bên ngoài thay đổi, những điều khoản xoàng xĩnh đó liền phát huy tác
dụng. Bọn họ có lý do chính đáng, từ từ nuốt doanh nghiệp của anh. Những điều khoản này là hợp pháp và anh chẳng thể làm gì bọn họ. Không thể
không thừa nhận, về phương diện thu mua tài chính, doanh nghiệp trong
nước thua xa doanh nghiệp quốc tế về mặt kinh nghiệm.”
Lệ Trí Thành gật đầu. Lâm Thiển thở dài: “Em đoán Trần Tranh chắc chắn rơi vào bẫy của bọn họ.”
Nhắc đến Trần Tranh, Lệ Trí Thành không một chút mềm lòng: “Anh ta gieo gió
gặt bão.” Lâm Thiển nháy mắt với anh. Thật ra Trần Tranh nói không sai,
Tư Mỹ Kỳ bị Lệ Trí Thành kéo xuống nước mới rơi vào cảnh đường cùng.
Lượng tiêu thụ túi xách thông thường của Tân Bảo Thụy giảm sút, tạo ra khoảng trống rất lớn. Tư Mỹ Kỳ đương nhiên nhảy vào, không ngờ bị nhãn hiệu
Aier của Ái Đạt đánh bại. Chiêu “một mũi tên trúng ba đích” của Lệ Trí
Thành chính là chỉ thị trường vật li