
tựa hồ trở nên mờ ám trong giây
lát. Hai người nhìn nhau, Lệ Trí Thành giơ tay kéo cô vào lòng rồi vuốt
ve mặt cô.
“Anh làm gì vậy?” Lâm Thiển lên tiếng.
“Em nên gọi anh là gì nhỉ?” Lệ Trí Thành hỏi lại.
Lâm Thiển ngẩn người, vài giây sau mới hiểu ý anh. Dù sao cũng là lần đầu
tiên, cô rất khó mở miệng. Hơn nữa, gọi người đàn ông chững chạc thâm
trầm như anh bằng xưng hô thân mật, cô cảm thấy hơi kỳ kỳ.
“Anh gọi trước đi.” Lâm Thiển đá “trái bóng” về phía anh.
Lệ Trí Thành cúi đầu hôn lên trán cô, cất giọng vô cùng dịu dàng: “Vợ à.”
Trái tim Lâm Thiển như bị thứ gì đó chạm vào.
Cô không ngờ, một xưng hô hết sức bình thường, thốt ra từ miệng anh cũng khiến cô rung động đến thế.
Lâm Thiển giơ tay ôm cổ Lệ Trí Thành, gọi khẽ: “Chồng ơi.”
Gương mặt anh gần kề, đôi mắt sâu hun hút nhìn cô. Hai người nhất thời im
lặng, nhiệt độ không khí dường như tăng lên, khiến toàn thân cô nóng
ran.
Một lúc sau, Lâm Thiển lên tiếng: “Anh còn chưa nói, rốt cuộc anh có bán Ái Đạt hay không?”
Sắc mặt Lệ Trí Thành lộ vẻ nghiêm nghị trong giây lát. Anh giơ tay kéo cả
bàn cờ và hộp đựng quân cờ ở góc bàn uống trà ra trước mặt.
Lâm Thiển tỏ ra hứng thú: “Anh định bố trí quân cờ hay sao?”
Lệ Trí Thành không trả lời, mà cầm bốn quân cờ màu đen, thả xuống bàn cờ.
“Nếu từ chối đề nghị thu mua của tập đoàn DG, Ái Đạt sẽ phải đối mặt với bốn sự uy hiếp chủ yếu. Thứ nhất là vấn đề tài chính. Tài lực của DG hùng
hậu hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần. Nếu triển khai cuộc cạnh
tranh trên thị trường, chúng ta sẽ rất thiệt thòi.
Lâm Thiển gật
đầu. Đây cũng là điều cô lo lắng. Trước kia đấu với công ty có thực lực
hơn hẳn là Tân Bảo Thụy, Ái Đạt pải dốc hết sức lực mới có thể chiếm thế thượng phong. DG là tập đoàn sản xuất túi xách hàng đầu thế giới, tài
chính đương nhiên mạn hơn Tân Bảo Thụy nhiều.
“Thứ hai”, Lệ Trí
Thành cất giọng trầm thấp: “… là cái vỏ Tư Mỹ Kỳ. Trước đây DG nhảy vào
thị trường Trung Quốc không thành công là do không hợp thủy thổ, không
xây dựng được đội ngũ marketing, mạng lưới thị trường của mình. Nhưng
bây giờ, những khiếm khuyết “chết người” của bọn họ đã có Tư Mỹ Kỳ bổ
sung.”
Lâm Thiển gật đầu, không nhịn nổi mắng một câu: “Trần Tranh đúng là đồ ngu xuẩn.”
“Thứ ba là tâm lý người tiêu dùng.” Ánh mắt Lệ Trí Thành lạnh nhạt đi mấy
phần, Lâm Thiển tiếp lời: “Đúng vậy, không ít người tiêu dùng cho rằng
sản phẩm của nước ngoài tốt hơn sản phẩm nội địa. Điều này trở thành một ưu thế của bọn họ.”
Nhắc tới mới nhớ, hình như Lâm Thiển cũng thích hàng ngoại hơn.
Lệ Trí Thành rõ ràng nghĩ tới đống mỹ phẩm, quần áo, giày dép… của cô, anh âm thầm liếc cô một cái, Lâm Thiển chau mày: “Anh cũng có bao nhiêu thứ còn gì?”
Lệ Trí Thành đáp rất nhanh: “Anh chỉ có trang bị dã ngoại.”
Lâm Thiển ngẩn người, ngẫm nghĩ một lúc. Hình như đúng vậy, ngoài quần áo,
giày mũ, lều bạt dành cho chuyến đi dã ngoại, vật phẩm cá nhân khác của
Lệ Trí Thành đều là hàng nội địa.
“Land Rover.” Cô chợt nghĩ đến xe ô tô của anh.
“Là xe của công ty.”
Cũng đúng… Lâm Thiển vắt óc nghĩ tiếp. Đột nhiên mắt cô lóe sáng, nhưng sắc mặt hơi xấu hổ: “… Còn bao cao su nữa.”
Đại khái Lệ Trí Thành không ngờ cô tính cả thứ này. Khóe mắt anh vụt qua ý cười: “Được, cái này anh thừa nhận.”
Lâm Thiển ngượng ngùng quay đi chỗ khác. Anh đúng là đáng ghét thật.
“Sự uy hiếp thứ tư là gì?” Cô hỏi.
Lệ Trí Thành giơ tay véo má cô: “Lòng người.”
Lâm Thiển ngây ra, nghe anh nói tiếp: “DG muốn thu mua chúng ta, đương
nhiên sẽ đưa ra các điều kiện hấp dẫn, khiến nhiều người động lòng.
Thiên hạ đua chen và tranh giành cũng chỉ vì chữ lợi. Việc người của Ái
Đạt bị dao động trước cám dỗ là thực tế chúng ta không thể ngăn chặn.
Lâm Thiển im lặng. Lệ Trí Thành cầm một quân cờ màu trắng đặt xuống phía đối diện quân cờ đen.
“Đây là gì vậy?” Lâm Thiển hỏi.
“Ích lợi đạt được khi đồng ý bán cổ phần.”
Lâm Thiển tròn mắt nhìn Lệ Trí Thành. Anh cũng suy tính đến khả năng bán cổ phần ư?
“Bất kể sự uy hiếp nào trong bốn cái trên cũng có khả năng đẩy Ái Đạt vào
đường cùng.” Anh nói từ tốn: “Nếu chúng ta đồng ý bán cổ phần, kết quả
sẽ rất đơn giản. Chúng ta sẽ nhận được khoản tiền vô cùng lớn. Ngành sản xuất túi xách là ngành nghề truyền thống, lợi nhuận mỏng. Nếu chúng ta
dùng số tiền này đầu tư vào lĩnh vực bất động sản hay tài chính tiền tệ… Anh nghĩ sẽ đạt được lợi nhuận cao hơn sản xuất túi xách gấp nhiều
lần.”
Lâm Thiển hoàn toàn á khẩu.
Cô tin vào lời nói của
Lệ Trí Thành. Với con mắt và năng lực của anh, làm nghề gì mà chẳng kiếm được tiền. Nhưng nghĩ tới việc bán Ái Đạt, tâm trạng của cô vô cùng
nặng nề.
Lâm Thiển lại cúi đầu quan sát năm quân cờ trên bàn cờ rồi ngẩng lên nhìn Lệ Trí Thành.
Vì vậy, quyết định của anh là?
“Anh từng nghĩ đến chuyện bán Ái Đạt.” Lệ Trí Thành nhìn vào mắt Lâm Thiển, đồng thời khẳng định suy đoán của cô.
Lâm Thiển giật mình, anh từng nghĩ đến chuyện bán Ái Đạt? Câu này có nghĩa là…
Lệ Trí Thành tựa vào thành ghế, xoay người cô đối diện anh. Sau đó, anh ôm eo cô, ánh mắt thâm trầm.
“Sáng nay an