
đáp trả. Trong một tương lai có thể dự đoán trước, thị
trường bậc trung của họ sẽ nhanh chóng bị chúng ta thôn tính. Dưới sự
thúc đẩy của sản phẩm con này, tôi tin các nhãn hiệu khác của chúng ta
cũng sẽ tiêu thụ tốt.” Anh dừng lại, nhìn mọi người: “Cuối cùng chúng ta cũng đã cứu sống Ái Đạt.”
Lời phát biểu rất bình thường,
giọng điệu cũng bình thản, không có bất cứ biểu hiện hay từ ngữ kích
động nào, nhưng cũng đủ khiến mọi người ngây ra. Đặc biệt, khi Lệ Trí
Thành nói đến câu “cứu sống Ái Đạt”, tâm trạng của mọi người trở nên
nặng nề, tựa hồ trong lòng dấy lên một cảm xúc nào đó.
Không một ai lên tiếng.
Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, tất cả mọi người dường như mới có phản
ứng, vỗ tay rào rào. Các nhân viên đứng dậy, xúc động ôm nhau.
Khóe mắt Lâm Thiển hơi ươn ướt. Lúc Lệ Trí Thành phát biểu, cô không rời mắt khỏi anh. Rõ ràng chỉ là những lời nói mộc mạc, nhưng người nghe cảm
thấy xót xa và tự hào.
Cô cũng không rõ tâm trạng của mình
lúc này. Dường như cô có cảm giác được an ủi khi “Boss nhà mình đã
trưởng thành”, đồng thời cũng có chút ngọt ngào bối rối.
Đúng lúc này, Lệ Trí Thành phảng phất phát giác ra ánh mắt của cô, liền quay đầu lại. Lâm Thiển định nịnh nọt hai câu theo thói quen nhưng cánh tay
bị túm chặt. Ở giây tiếp theo, một kỹ sư trẻ tuổi ở bên cạnh ôm cô vào
lòng: “Trợ lý Lâm!”
Lâm Thiển còn chưa có phản ứng, đối phương đã buông tay, quay sang ôm một kỹ sư trung niên khác.
Lâm Thiển mỉm cười, đập tay mừng thắng lợi với mấy người ở xung quanh. Từ
nay về sau, cô cũng được coi là một thành viên của bộ phận thông tin kỹ
thuật.
Khi Lâm Thiển quay đầu, mấy vị lãnh đạo cũng đã hòa
nhập với đám nhân viên. Lệ Trí Thành bắt tay người đàn ông vừa ôm cô,
còn vỗ vai anh ta nói câu gì đó. Anh chàng kỹ sư cười ngoác miệng.
Sau đó, Lệ Trí Thành lại bắt tay những khác rồi đi đến trước mặt Lâm Thiển.
Lâm Thiển đang có tâm trạng rất tốt, cô không nghĩ ngợi nhiều, cười híp mắt bắt tay anh, đồng thời nói câu lấy lòng: “Boss vạn tuế!”
Dưới ánh đèn, gương mặt Lệ Trí Thành vô cùng trầm tĩnh và ôn hòa. Lâm Thiển
còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào lòng, Sau đó, bàn tay anh đặt
trên lưng cô vỗ nhẹ, bày tỏ sự khích lệ như với những người khác.
Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch. Cô ngửi thấy mùi hương dễ chịu từ người anh, một tay anh như gọng kìm sắt nắm chặt cổ tay cô, bàn tay đặt trên
lưng cô tràn đầy sức mạnh, ấn cô vào lòng anh.
Người xung
quanh cười cười nói nói, không ai chú ý đến bọn họ, Trên thực tế, biểu
hiện của hai người cũng chẳng có gì bất thường.
“Lâm Thiển.” Lệ Trí Thành nói nhỏ bên tai cô: “Tôi rất vui vì không làm em thất vọng.”
***
Ngày hôm nay chỉ là sự khởi đầu. Đến nửa đêm, đơn đặt hàng tăng lên 8500 sản phẩm. Hôm sau đạt 12.000 sản phẩm.
Trong mấy ngày tiếp theo, lượng tiêu thụ vẫn tăng ở mức ổn định, đạt thành
tích cao vượt trội cho với những cửa hàng Flagship cùng loại.
Cho đến hết năm, lượng tiêu thụ túi xách bậc trung của Ái Đạt dẫn đầu toàn
quốc, hơn nữa còn cao hơn sản phẩm xếp thứ hai, ba, bốn, năm cộng lại.
Đúng như Lệ Trí Thành dự đoán, dưới sự dẫn dắt của nhãn hiệu chính, các
sản phẩm va li túi xách khác tuy không bằng thành tích trong quá khứ
nhưng cũng dần tăng lên. Doanh thu cả năm của Ái Đạt đã gần bằng Tư Mỹ
Kỳ, cho thấy một cuộc lội ngược dòng ngoạn mục.
Đây là chuyện sau này, quay về buổi tối hôm đó.
Lâm Thiển về nhà đã rất khuya, cô tắm rửa qua loa, lên giường chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của Lâm Mạc Thần.
Thời gian qua, Lâm Thiển không gọi điện cho anh trai, Lâm Mạc Thần cũng
chẳng liên lạc với cô. Hai anh em đã ngầm thỏa thuận, Ái Đạt đang ở giai đoạn then chốt của sự sống còn, cô không nhắc, anh cũng sẽ không đả
động.
Bây giờ tốt rồi, sau cơn mưa trời lại sáng, Lâm Thiển nằm trên giường, cất giọng lười nhác: “Đại ca có chuyện gì vậy?”
Lâm Mạc Thần lên tiếng: “Chúc mừng em.”
Lâm Thiển: “Cám ơn anh.”
Trò chuyện vài câu, Lâm Thiển không nhịn nổi kể lại tường tận chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, tất nhiên cô không nhắc một từ đến vụ bị ăn tát.
Lâm Mạc Thần im lặng lắng nghe. Nghe em gái kể Lệ Trí Thành bỏ ra hai
mươi triệu trả cho khách hàng trúng thưởng, Lâm Mạc Thần cười khẽ một
tiếng: “Thành môn lập mục”, chiêu này không tồi.
Còn đang tươi cười định kể tiếp, Lâm Thiển bất giác đờ người.
Anh trai vừa nhắc đến từ “thành môn lập mục”?
“Thành môn lập mục” xuất phát từ điển cố thời cổ đại. Một thương nhân đặt tấm
gỗ để xây dựng lòng tin. Đây là một chiêu kỳ lạ, nhưng rất thu hút sự
chú ý. Kết quả tạo được uy tín với người dân.
Trong thời đại ngày nay, rất ít người dùng thành ngữ này. Nhưng bởi vì lúc trước từng đọc qua nên Lâm Thiển vẫn nhớ.
Đó là hôm đầu tiên làm trợ lý của Lệ Trí Thành, cô nhìn thấy trên tờ giấy
kẹp trong cuốn sách “Binh pháp Tôn Tử” mà anh đọc ở ngoài ban công viết
mấy từ, trong đó có “thành môn lập mục”.
Lâm Thiển đang chìm
trong suy tư, chợt nghe Lâm Mạc Thần cất giọng nhàn nhạt: “Em gái ngốc,
bây giờ đã hiểu chưa? Em còn nói làm cô giáo của người ta. Kế hoạch mà
sếp