
òn coi anh là Boss ngu ngơ không biết gì hay sao? Anh
có thể đùa giỡn Tư Mỹ Kỳ trong lòng bàn tay một cách thành thạo, chắc
chắn cũng sẽ biết rõ những thông tin cơ bản về đối thủ cạnh tranh.
Vậy anh gọi cô quay lại để làm gì?
Lâm Thiển lơ đễnh nói tiếp, khóe mắt liếc qua người đàn ông bên cạnh, chỉ
thấy anh tựa người vào ghế một cách thư thái, một tay đặt lên thành ghế
sau lưng cô, một tay đặt trên đầu gối. Không cần ngẩng đầu, cô cũng có
thể cảm nhận thấy ánh mắt của anh giống như không khí tồn tại khắp mọi
nơi, bao phủ lên người cô.
Mặt Lâm Thiển ửng hồng trong giây lát. Người đàn ông này...
Lại một ý nghĩ vụt qua đầu óc cô, anh là người có mục đích rất rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiển càng bối rối, cô đặt quyển tạp chí sang một bên, vội vàng kiếm cớ rời đi: “Lệ tổng, tôi chỉ biết có vậy thôi.”
Lệ Trí Thành yên lặng vài giây.
“Mặt em đỏ rồi kìa.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô.
Lâm Thiển đờ ra một lúc, sau đó ngẩng đầu mỉm cười: “Có lẽ tôi vẫn chưa hết cảm cúm. Vậy tôi ngồi xa một chút, tránh lây cho anh.” Nói xong cô định đứng dậy, né tránh vòng tay như xa như gần của người đàn ông.
Nhưng Lâm Thiển vừa động đậy, bờ vai bỗng dưng trĩu nặng. Lệ Trí Thành đã đặt tay lên vai, giữ người cô lại.
Tim Lâm Thiển đập loạn một nhịp, lần này cô ở trong lòng anh thật rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt tuấn tú của Lệ Trí Thành ở vị trí rất gần. Tay anh vẫn giữ vai cô, khiến cô chỉ có thể ngồi yên bất động. Trong đôi
mắt đen của anh phản chiếu hình bóng bối rối của cô.
Không
một ai lên tiếng, không khí trong phòng dường như tăng thêm mấy độ. Lệ
Trí Thành nhìn cô chằm chằm, thân hình cao lớn của anh gần trong gang
tấc.
Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch trong lồng ngực,
một giọng nói kêu gào trong đầu óc cô: Sao anh có thể làm vậy? Chẳng ai
theo đuổi phụ nữ như anh, vừa âm thầm vừa mạnh mẽ? Lẽ nào anh chắc như
đinh đóng cột rằng cô sẽ không từ chối?
Một âm thanh khác
lạnh lùng cười nhạo cô: Lâm Thiển, cậu có xác định anh ấy thật sự thích
cậu? Anh ấy là người che giấu rất giỏi, bây giờ cậu không nắm rõ anh ấy, chỉ e tương lai chịu thiệt.
Lâm Thiển cố gắng trấn tĩnh,
ngước nhìn Lệ Trí Thành, đồng thời mở miệng: “Lệ tổng, tôi cảm thấy lần
này, Ái Đạt có hi vọng rồi.”
Lệ Trí Thành vẫn nhìn cô, ánh mắt tựa hồ thâm trầm hơn.
Lâm Thiển càng hoảng loạn trong lòng, cô lấy hết dũng khí, nói nhỏ: “Tuy
chúng ta để mất dự án Minh Thịnh nhưng thị trường bậc trung của Tư Mỹ Kỳ càng rộng lớn và không có gì cản trở. Xem ra lần này ông trời không bạc đãi mà đứng về phía Ái Đạt.”
Sau khi kết thúc câu nói bằng
giọng điệu bình tĩnh, Lâm Thiển ngẩng mặt đối mắt Lệ Trí Thành. Anh cũng nhìn cô, đáy mắt không một chút xao động.
Hai người yên lặng nhìn một lúc.
Lâm Thiển đột nhiên cảm thấy bản thân hoang đường. Anh là người thông minh
như vậy, chắc chắn nghe hiểu ý tứ của cô. Tối qua dù đoán ra sự thật
nhưng cô cũng không có ý định vạch trần với anh. Tuy nhiên hôm nay chẳng hiểu tại sao, nhất là khi anh đặt tay lên vai, Lâm Thiển cảm thấy bản
thân không thể không tỏ thái độ.
Trong khi cô vô cùng ảo não và bối rối, Lệ Trí Thành ngược lại chỉ nhìn cô chằm chằm, đồng thời hỏi nhỏ: “Em tức giận rồi à?”
Lâm Thiển lặng thinh.
Anh rời tay khỏi vai cô, người ngả về đằng sau, tạm thời nới rộng khoảng cách với Lâm Thiển.
Lâm Thiển được giải phóng vờ vai, nhưng nơi đó dường như vẫn còn lưu lại
xúc cảm khó diễn tả. Cô cũng không biết trả lời thế nào, chỉ im lặng
nhìn anh.
Lệ Trí Thành thản nhiên giơ tay lật một quyển sách ở góc trái trên bàn. Lâm Thiển giật mình khi thấy bìa quyển sách, đó
chính là cuốn “Binh pháp Tôn Tử” quen thuộc.
Lệ Trí Thành nhẹ nhàng rút một tờ giấy trắng khỏi quyển sách, đặt đến trước mặt cô. Lâm
Thiển liếc qua, là tờ giấy anh viết mưu kế binh pháp, bên trên xuất hiện dòng chữ rắn rỏi: thỉnh quân nhập úng, mượn dao giết người...
“Tôi chưa từng chủ động che giấu em điều gì.” Lệ Trí Thành cất giọng từ tốn: “Chỉ là tình thế bắt buộc.”
Lâm Thiển vẫn không lên tiếng.
Anh định làm gì vậy? Coi như đây là lời giải thích với cô?
Một người bụng dạ thâm sâu sao bỗng dưng thẳng thắn thành khẩn như vậy?
Hừm... Lâm Thiển đột nhiên hơi buồn cười.
Thấy cô vẫn im lặng, Lệ Trí Thành trầm mặc trong giây lát rồi lại mở quyển
sách, rút một tờ giấy khác đã được gấp lại, sau đó quay đầu nhìn cô.
“Đại khái tôi sẽ viết ba tờ tương tự như thế này. Đây là tờ thứ hai, tôi đã
viết xong rồi.” Anh kẹp tờ giấy vào đầu ngón tay, hỏi nhỏ: “Em có muốn
xem không?”
***
Hơn một một tháng trước. Lúc bấy giờ vẫn là
đầu mùa đông, Lâm Thiển vừa đến tập đoàn Ái Đạt, còn Lệ Trí Thành cũng
vừa mới giải ngũ trở về.
Viện điều dưỡng Lục Uyển nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố Lâm phảng phất chìm trong không khí ảm đạm của mùa đông. Hàng cây ven hồ cành lá tiêu điều xác xơ, mặt nước xanh biếc tỏa
khí lạnh.
Chủ tịch tập đoàn Ái Đạt Từ Dung sống trong ngôi
nhà nhỏ độc lập ở ven hồ. Khi mặt trời ló dạng, cô hộ lý và người trợ lý đẩy xe lăn đưa ông ra bãi cỏ trước nhà phơi nắng, thưởng thức tách trà