XtGem Forum catalog
Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324952

Bình chọn: 9.00/10/495 lượt.

mơ cũng không nghĩ tới, cậu ấy không chỉ là bạn thời tiểu học của tôi, mà sau này còn là đàn anh khóa trên của tôi ở đại học Thanh Hoa.

Đại học Thanh Hoa: là một trường đại học ở Bắc Kinh, Trung Quốc. Trường này được xem là một trong những trường đại học danh tiếng nhất ở Trung Quốc. Trường được thành lập năm 1911 như là một trường dự bị cho những người Trung Quốc đã tốt nghiệp trung học chuẩn bị học lên cao hơn ở các trường đại học tại Hoa Kỳ, sau đó trường mở rộng phạm vi và cung cấp các chương trình sau đại học 4 năm vào năm 1925. Chương trình dự bị của trường tiếp tục đến năm 1949.

Ngày hôm đó, cũng giống y những ngày bình thường khác, mọi chuyện đều vận hành từng bước một. Điểm khác biệt chính là ở chỗ tôi thức dậy muộn, lại đúng kỳ kinh nguyệt nữa chứ. Tôi còn chưa quen “cô bạn” cứ mỗi tháng lại đến một lần này, đến khi tôi luống cuống chân tay chuẩn bị xong mọi việc, bắt đầu đến trường, thì cũng muộn mất rồi.

Tiểu Dương: Nguyên văn không gọi cái kỳ ấy là “cô bạn” đâu, mình chuyển thành vậy thôi, nguyên văn là “đại dì mụ”.

Rời khỏi nhà, thời tiết vẫn âm u lại càng ảm đạm hơn, trời cao có những đám mây đen thật dày đang xếp chống chéo lên nhau, tựa như sắp nện xuống đất đến nơi ấy, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng mặt trời đâu, tuy bây giờ là ban ngày ban mặt, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy giống như lúc chạng vạng. Tâm tình của tôi vốn không được tốt lắm, nhìn thấy sắc trời như vậy, nghĩ mình đến muộn sẽ làm lớp bị trừ điểm thi đua, ảnh hưởng đến được cờ đỏ của lớp, cô Triệu khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình, tâm tình lại càng tụt dốc hơn.

Vì bây giờ đã không phải là thời gian đến trường nữa, mà là thời gian đi làm rồi, đường tôi đến trường cũng không phải con đường chính, vì vậy trên đoạn đường dài chẳng thấy nổi một bóng người, nếu có thì chỉ là mấy cây liễu ở hai bên đường đang nhảy múa điên cuồng trong cơn gió lớn kia thôi. Tôi đeo cặp sách trên lưng, gian nan đón gió mà đi.

Bước tiếp bước là gian nan nối gian nan, ngay cả một tia sét một tiếng sấm cũng không có, vậy mà mưa đá lại bắt đầu rơi xuống chẳng hề báo trước, đập vào người sinh đau, nhưng tôi đã bị muộn rồi, không dám trú lại ở đâu, mà vẫn đang mạo hiểm chạy về phía trước, bất chấp cơn mưa đá.

Theo mưa đá, gió cũng càng thổi mạnh hơn, sức tôi còn yếu, cảm giác cứ đi được một bước, thì lại bị gió thồi về sau hơn nửa bước, đi cố một lúc lâu, mà cứ như mình vẫn còn giậm chân tại chỗ, khi tôi đang sốt ruột, đột nhiên, có một người vượt qua tôi từ phía sau, nắm lấy tay tôi, kéo tôi chạy về phía trước.

Tôi kinh ngạc một chút, thấy rõ ràng đó là Trương Tuấn, muốn há mồm nói chuyện, nhưng khi hé miệng ra thì gió lạnh mang theo mưa đá lập tức tiến vào miệng, không nói được gì mà ngược lại còn bị ăn một miếng băng. Cậu ấy vừa chạy vừa mím chặt môi, hiển nhiên đây là nguyên nhân cậu ấy không nói lời nào.

Cậu ấy cao hơn tôi nhiều hơn một cái đầu, sức lại mạnh hơn tôi rất nhiều, tôi chỉ cảm thấy áp lực trên người mình đã được buông lỏng, gió trong trời đất tựa như cũng nhỏ đi nhiều. Cậu ấy kéo tôi đối mặt với cuồng phong, chạy trong mưa đá, tôi cũng không biết vì sao, tâm tình đột nhiên thấy tươi sáng, tựa như mỗi bước đều tràn đầy năng lượng, mưa đá nện trên mặt không đau một chút nào.

Đến cổng trường, cậu ấy tự nhiên buông tay tôi ra, cười chỉa chỉa hướng lớp học, ý bảo tôi vào lớp trước.

Dựa theo quy luật trừng phạt, lực chú ý của giáo viên sẽ tập trung nhiều trên bạn học sinh nào đến muộn nhất, cậu ấy để tôi đi trước, tương đương với chuyện đem toàn bộ sự trừng phạt đều đổ lên người mình. Đột nhiên, không vì nguyên nhân gì, tôi cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn, mặt nóng lên, vội vàng cúi đầu, liều mạng chạy về hướng lớp học. Thực may mắn, bởi vì mưa đá nên cờ đỏ đã về lớp truy bài rồi, chúng tôi đi muộn cũng không bị trường bắt được, vi phạm nội quy lần này, chính là bị giáo viên đến lớp sớm bắt được

Giáo viên ngữ văn đang phê bình tôi, thì Trương Tuấn lại lười biếng đứng ở cửa nói “Báo cáo”. Quả nhiên, giáo viên ngữ văn nhanh chóng nói tôi hai câu rồi để tôi ngồi xuống, đi đến cửa lớp học răn dạy hành vi của Trương Tuấn.

Tôi vội vàng mở sách giáo khoa ra, cúi đầu làm bộ chuyên tâm đọc. Nghe thấy cậu ấy giải thích nguyên nhân đến muộn với cô giáo, đầu tôi cúi càng thấp hơn, chóp mũi gần như chạm vào trang sách, một lòng bối rối coi như đã chảy ra rồi, nhưng lại ngọt ngào muốn kìm hãm nó xuống, tựa như mới đây thôi, ăn sô cô la rượu nhiều quá đến say, nhất thời cảm thấy hạnh phúc vui sướng muốn bay lên, nhất thời lại cảm thấy khổ sở muốn chết.

Trần Kính hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Tôi trầm mặc lắc đầu.

Trần Kính khinh thường hừ một tiếng, “Sách để ngược rồi.”

Tôi bối rối, vội quay quyển sách lại, đến khi quay xong, Trần Kính ở bên cạnh lại đang nén cười không nổi, tôi tập trung nhìn vào, phát hiện lúc này mới thật sự bị ngược, thế là nhanh tay quay sách cho đúng, Trần Kính cười nhạo, “Lại còn nói dối à, ngay câu đầu tiên đã lộ rõ chân tướng rồi.”

Tôi cúi đầu, không hé răng.

Mưa đá đột nhiên ngừng, giống như khi nó đến, k