
ản chi không nhỏ, nhưng tôi lại có thể dẫn Hiểu Phỉ đến đó ca hát miễn phí.
Mỗi lần Hiểu Phỉ đi, Tiểu Ba luôn cung cấp miễn phí đồ uống và đồ ăn vặt, Hiểu Phỉ được ăn mặt mày hớn hở, vụng trộm nói với tôi: “Hay là cậu làm bạn gái của anh Tiểu Ba, như vậy tốt lắm đó, tớ sẽ được ăn uống thoải mái mà lại không cảm thấy ngại.”
Tôi đuổi theo đánh cậu ấy, “Vì mấy miếng mơ khô mà cậu muốn bán tớ hả, sao tớ lại có cô bạn như cậu nhỉ, thật là gian ác.”
Hiểu Phỉ trốn đông trốn tây quanh phòng, còn không quên đút nho khô vào miệng. Tôi đuổi theo cậu ấy, không khách khí vung tay vung chân về phía đó, cậu ấy ăn đau, bắt đầu gọi bậy: “Vương Chinh, Vương Chinh, Vương Chinh. . .”
Tôi giơ hai tay lên, làm bộ gấu đen hung ác chộp mồi, hắc hắc cười lạnh, “Vương Chinh không ở trong này đâu nhé, hơn nữa, anh ấy cũng không phải bạn trai của cậu, ở đây không ai giúp cậu đâu.”
Cậu ấy cắn môi cười, tôi véo cậu ấy, hai người đánh nhau loạn lên, cậu ấy cười giải thích, “Tớ gọi Vương Chinh không phải là muốn ương Chinh giúp tớ đánh cậu, mà là khi tớ thật sự đau, kêu một tiếng Vương Chinh, trong lòng sẽ hạnh phúc, sẽ không đau nữa.”
Tôi nửa tin nửa ngờ, “Thật hay giả?”
Cậu ấy cười, có ý định xông lên véo tôi, “Không tin, cậu cứ để tớ véo một cái, rồi kêu một tiếng thử xem.”
“Cậu tưởng tớ là đồ ngốc à?” Tôi bắt lấy tay cậu ấy, ngăn không cho cậu ấy véo mình, hai người nằm lăn trên sofa, thầm thì cười nói vui vẻ.
[Trái tim của thiếu niên non nớt mềm mại
Vì vậy tổn thương và ấm áp
Đều khắc ghi sâu đậm
Đến giây phút cuối cùng
Giao hòa cùng thời gian
Trở thành tính cách của chúng ta.'>
Ác mộng t
Gần đến kỳ thi cuối kỳ của tôi, đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Có một ngày nọ, đến phiên tôi trực nhật, quét lớp xong, tôi và vài bạn cùng lớp sách nước lau sàn, vừa nói chuyện phiếm vừa không kiêng nể gì gọi thẳng biệt danh của thầy giáo, bình luận từng động tác nhỏ của thầy khi lên lớp, đúng lúc tôi nói biệt danh của thầy chủ nhiệm lớp “Chậu châu báu, đôi mắt nhỏ”, thì thầy chậu châu báu ấy bước vào, thầy cũng không có phản ứng gì, chỉ kiểm tra xem phòng họp có được quét tước sạch sẽ không rồi rời đi. Mấy bạn kia kinh hãi, đến khi thầy đi rồi, mới vỗ ngực nói: “May là thầy không nghe thấy.”
Đôi khi, tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác, tôi đã cảm thấy thầy chậu châu báu mất hứng, khẳng định thầy ấy đã nghe thấy tôi gọi biệt danh của mình, đem từng động tác nhỏ của thầy khi lên lớp ra để trêu đùa, nhưng tôi cũng không biết sợ hãi, ý nghĩ của tôi rất đơn giản, không phải chỉ là một biệt danh thôi sao! Thầy là đàn ông, chắc không đến mức nhỏ nhen tính toán như v
y, Ô Tặc cả ngày gọi tôi là gấu trúc bốn mắt, tôi cũng không giận anh ấy.
Tuy nhiên, ý nghĩ đó của tôi đã sai lầm rồi. Thầy chậu châu báu chẳng những rất tức giận, mà hơn nữa còn vô cùng để ý, lúc ấy chỉ là thầy bảo trì phong độ thôi, không phát tác ra, nhưng ngay ngày hôm sau, thầy ấy liền chọn ra một cái sai của tôi, trước mặt cả lớp, phê bình tôi thậm tệ, tôi và thầy đều biết, thầy trách móc tôi không phải vì tôi thất thần trên lớp. Trên mặt tôi hiện rõ ý xem thường, thầy ấy lại càng tức giận, ra lệnh cho tôi đổi chỗ ngồi, chỉ vào góc trong cùng của lớp, nói với tôi: “Em chỉ hợp ngồi chỗ kia thôi, chuyển bàn của em lại đó, khi nào biết mình sai ở đâu, thì khi ấy lại cho em trở về chỗ ngồi của mình.”
Cái góc đó của lớp chứa một đống chổi quét, chổi lau, bình tưới cây, thùng nước, còn cả thùng rác nữa, rất nhiều nam sinh lười đứng lên vứt rác, thường chơi trò ném bóng rổ, vô số rác rưởi rơi bên ngoài cái thúng rúc ấy, thế nên chỗ đó trông càng giống bãi rác của lớp hơn.
Tôi không kêu rên một tiếng, chuyển ngay cái bàn của mình đến chỗ “bãi rác” đấy, ngồi sau đống rác, tôi mới phát hiện ra bản thân mình còn cách bạn ngồi cuối cùng của lớp một khoảng cách rất xa.
Sắc mặt thầy chậu châu báu xanh mét, đám học sinh trong lớp câm như hến, trong m cô nàng Lí Sân kia có niềm vui sướng khi người khác gặp họa, quãng thời gian khủng hoảng ở tiểu học tràn ngập đầu tôi, một lần nữa tôi lại lâm vào hoàn cảnh bị cả lớp vứt bỏ.
Tôi yên lặng ngồi, tan học, chậu châu báu tập hợp cả lớp đi đánh bóng chuyền, còn chia tổ rất đầy đủ, chỉ duy nhất tên tôi là không có trong số đó. Nhóm bạn trong lớp đều cười cười đùa đùa rời đi, trong lớp chỉ còn lại mình tôi. Tôi nhìn phòng học trống rỗng, đột nhiên lúc ấy tất cả che giấu và kiên cường đều sụp đổ, nước mắt rơi xuống không chịu nghe tôi khống chế, tôi cũng không biết mình khóc cái gì nữa, là vì hối hận đã đắc tội với chủ nhiệm lớp ư, hay là đang sợ hãi ác mộng trong tương lai.
Rất lâu rồi tôi không khóc, nhưng lúc này đây, tôi gục mặt xuống bàn, càng khóc càng thương tâm, chỉ cảm thấy mình lại bị đẩy sâu vào nơi tăm tối mịt mù, tựa như ác mộng mới đây thôi lại sắp tái diễn.
Bất tri bất giác, tôi đã quên đè nén tiếng khóc của mình, bật khóc thành tiếng.
Bỗng nhiên, một giọng nói rất dễ nghe hỏi tôi: “Cậu làm sao vậy? Ai bắt nạt cậu?”
Tôi ngẩng đầu, một thiếu niên cao ngất đứng ngay trước mặt tôi, thân thiết nhìn tôi, khô