
ều có sự trưởng thành, có tâm lý phức tạp hơn các bạn cùng lứa tuổi nhiều.
Cô Cao bóc vỏ cam rồi đặt vào tay tôi, cười nói: “Em và Trương Tuấn về sau có thể cùng đến thăm cô, mọi người còn có thể cùng nhau nói chuyện phiếm.”
Tôi mỉm cười ăn cam, không hé răng.
Sau khi ra khỏi nhà cô Cao, tôi vừa đi vừa hối hận, nếu ngày hôm qua đến chúc tết cô thì thật tốt. Tâm tình đang trùng xuống, thì chợt nghe thấy trong một quán truyền ra tiếng hát của nhóm Tiểu Hổ
“Sâu trái tim bạn thành một chuỗi cuốn quanh trái tim tôi
sâu một cây cỏ may mắn
sâu một vòng tròn đồng tâm
kêu gọi tất cả chờ mong trong tương lai làm bạn với tuổi xuân
đừng để tuổi trẻ cô đơn…”
(Tiểu Dương : bài này có nhắc đến trong phần I – chương 10.)
Bây giờ bắt đầu lưu hành Lâm Chí Dĩnh, trên những hộp đồ dùng của nữ sinh trong lớp đều dán ảnh của Lâm Chí Dĩnh, thế mà quán này vẫn bán băng đĩa của nhóm Tiểu Hổ sao?
Tôi kinh ngạc đứng bên ngoài lắng nghe, sau đó bước nhanh rời đi.
Kỳ nghỉ đông này thật bình bình đạm đạm, trừ mấy ngày tết theo bố mẹ đi chúc tết ra, thì gần như ngày nào tôi cũng ngâm mình trong quán karaoke của Tiểu Ba, nằm trên sofa đọc sách mượn ở thư viện, đọc hết quyển này đến quyển khác, Ô Tặc thường xuyên giễu cợt tôi, “Còn chê cái kinh trên mũi em không đủ dày à?”
Tôi mặc kệ anh ấy. Bây giờ anh ấy cũng rất đắc ý, dù sao Tiểu Ba vẫn còn ít tuổi, rất nhiều trường hợp không tiện ra mặt, nên chỉ có Ô Tặc mới có thể ứng phó, nhiều người không biết, đều nghĩ Ô Tặc là ông chủ của quán karaoke này, đi đâu cũng có đàn em kính rượu, rất phong cách, lại có cô gái xinh đẹp ôm trong ngực, quả thực là thu hoạch được cả tình trường và thương trường.
Quán karaoke chủ yếu kinh doanh vào buổi tối, Tiểu Ba rất chăm chỉ, thường hay ôm việc vào người, nhiều khi bận rộn đến hai ba giờ đêm. Ban ngày, anh ấy thường nằm ngủ trên sofa, tôi thì ngồi đọc sách trên một cái sofa khác, đôi khi anh ấy tỉnh ngủ, có thể nhờ tôi lấy cho mình cốc nước, uống mấy ngụm, xoay người một cái rồi lại ngủ tiếp, tôi cũng tiếp tục đọc sách.
Khi không ngủ được, anh ấy cũng đọc sách, có điều không đọc loại sách giống tôi, tôi thích đọc tiểu thuyết, còn anh ấy phần lớn đọc sách chiến tranh anh hùng, tiểu sử của những người thành công, hoặc là loại sách như nghệ thuật quản lý kinh doanh, thị trường kinh tế, còn nghiêm túc ghi chép nữa.
Vì đang là kỳ nghỉ đông, không mượn được sách trong thư viện anh ấy đưa tôi đến thư viện thành phố, nhân viên ở thư viện vừa nhìn thấy anh ấy đã thân thiết chào hỏi: “Đến mượn sách hả? Mấy hôm trước quản lý nhập rất nhiều sách về marketing đấy, sách ở đây này.”
Lúc ấy tôi mới biết anh là khách quen của thư viện. Tôi cũng mượn sách, bắt đầu đến thư viện thành phố mượn sách từ đó.
Hai người chúng tôi thường cả ngày ở cùng một chỗ, tựa như nơi nào có tôi nơi đó có anh ấy, nơi nào có anh ấy nơi đó có tôi. Thật ra, dù chúng tôi ở cạnh nhau, nhưng sách của ai người ấy đọc, chuyện của ai người ấy làm, hai bên độc lập không ảnh hưởng gì đến nhau.
Bên ngoài bắt đầu có tin đồn tôi là bạn gái của Tiểu Ba, họ giáp mặt tới hỏi chúng tôi, chúng tôi đương nhiên phủ nhận, nhưng chúng tôi cũng không thể chạy đông chạy tây cầm tay người ta giải thích này nọ, hơn nữa tôi thấy Tiểu Ba còn rất cao hứng vì có tôi làm tấm gỗ chắn cho mình.
Tiểu Ba có bộ dạng nhã nhặn tuấn tú, đối với con gái luôn khách khí có lễ, cũng không nói năng thô tục, không giống như người giang hồ, rất nhiều cô gái thích anh ấy, trong đám con gái đó cũng có không ít người mạnh bạo nóng lòng, để truy đuổi nam sinh thì biện pháp nào cũng dám dùng, từ thổ lộ trước mặt mọi người đến cắt cổ tay tự sát, Tiểu Ba vô cùng phiền não, nhưng từ khi có tôi chống đỡ, tình hình cũng tốt lên ít nhiều.
Trương Tuấn thường đến quán này ca hát, tôi dần dần biết được người cậu ấy đi theo có ngoại hiệu là “Tiểu Lục”, nhưng không ai dám gọi “Tiểu Lục” ngay trước mặt hắn ta, ngay cả anh Lí cũng tôn trọng gọi một tiếng “Anh Lục”, mặc dù tên Tiểu Lục này nhìn qua rõ ràng ít tuổi hơn anh Lí. Theo lời Ô Tặc nói, Tiểu Lục là tên vô cùng giảo hoạt tàn nhẫn, có thể nói hắn là đại ca xã hội đen của thành phố này, bị giam giữ rất nhiều lần rồi, những hắn cũng thật may mắn, mỗi lần vào cục công an đều có thể bình an đi ra.
Tôi không thể hiểu nổi tại sao Trương Tuấn lại có thể đi cùng người như Tiểu Lục, tuy nhiên, chắc rằng cậu ấy cũng không thể hiểu nổi tại sao tôi lại ở cùng một chỗ với đám anh Lí, Tiểu Ba, Ô Tặc.
Tôi và cậu ấy thường lui tới quán karaoke, thỉnh thoảng cũng có cơ hội chạm mặt nhau, nhưng hai bên đều làm như không quen biết, cho dù gặp thoáng qua, cũng không chào hỏi, hoàn toàn không nhìn đối phương. Nhưng tôi biết, thật ra, ánh mắt của tôi không có lúc nào không dừng trên người cậu ấy.
Tôi ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt khiêu khích ngắm nhìn thế giới xung quanh, nhìn như thật quật cường thật kiên cường, nhưng thực ra trong lòng lại đang cất giấu sợ hãi và mê man.
Những người lớn ạ, chúng con có thể hiểu được khát vọng của mọi người muốn vun đắp cho chúng con ngày một ưu tú hơn, nhưng xi