
kĩ, tôi thì vẫn trơ trọi đứng trên cái bàn bê tông ấy.
Ngày hôm sau, Trần Kính cầm vợt bóng bàn đi đến đó, đứng ở bàn đánh bóng bên cạnh nhìn tôi một lúc, sau đó thật không thể ngờ, cậu ấy lại đứng đó luyện phát bóng, hoàn toàn coi tôi như cây cột bê tông. width=”48″ align=”justi”>Vì có Trần Kính, dần dần bắt đầu có người đến chơi bóng bàn, sân thể dục nhỏ bé lại khôi phục không khí ồn ào náo nhiệt như xưa, ngoại trừ —— một người đứng chính giữa là tôi.
Lúc đó cảm giác của tôi chính là hận không thể giết cậu ấy, nhưng lại có cả lòng cảm kích muốn nói lời cảm ơn. Hận cậu ấy, là vì người chung quanh đều đang chơi bóng bàn, mà tôi thì cao cao tại thượng, càng thấy tôi có vẻ kì quái hơn; cảm kích cậu ấy, là vì cái sân thể dục nhỏ bé này rốt cuộc cũng khôi phục như bình thường, mọi người đều vội vàng đánh bóng bàn, cho dù họ nhìn tôi, cũng chỉ là đảo mắt thoáng qua thôi.
Ngày thứ ba, tin tức rốt cuộc lan đến tai trường trung học phổ thông, Tiểu Ba nghe thấy vậy nên đến nhìn tôi, đứng ở xa xa, ánh mắt dừng trên người tôi, tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ấy, anh ấy liền lập tức xoay người rời đi. Tôi thầm cảm ơn anh ấy, bởi vì tôi chỉ có thể mỉm cười cho người lạ xem thôi, còn khi đứng trước mặt những người thân quen, lớp vỏ bọc và sự kiên cường của tôi cực kỳ yếu ớt.
Vào giờ ra chơi, Hiểu Phỉ mang đến cho tôi mười xiên thịt dê nướng nóng hôi hổi, cười hì hì nói: “Cho cậu này, cậu thích ăn thịt dê nướng nhất mà, anh Tiểu Ba mua cho cậu đấy.”
Tôi không khách khí, nhận lấy mấy xiên thịt dê đó liền ăn ngay, khi ăn đến xiên thứ sáu, chậu châu báu đứng trước cửa sổ, hổn hển hét to, “La Kì Kì!” Tôi lập tức nhét mấy xiên thịt dê còn lại vào tay Hiểu Phỉ, lau lau miệng rồi nghiêm túc đứng thẳng. Tất cả mọi người trên sân thể dục đều nhìn tôi, sau đó tiếp tục đưa mắt nhìn nhìn chậu châu báu, muốn cười mà không dám cười.
Ngày thứ tư, giữa đám người xung quanh, ánh mắt tôi không cẩn thận lướt qua bóng dáng Quan Hà, tôi càng cười ra sức hơn, sợ rằng người khác sẽ nhìn ra tôi không vui, quả thật là hận không thể giơ cao hai tay lên, cầm biểu ngữ và hô to, “Phạt đứng không hề xấu hổ”, nhưng trong lòng tôi lại là khoảng không mờ mịt chết lặng, hận mình không thể bị nuốt sâu trong hố đen vũ trụ, may mắn, vẫn không nhìn thấy Trương Tuấn, nếu không, tôi thật nghi ngờ cái vỏ bọc kiên cường này của mình sẽ bị phá vỡ.
Ngày thứ năm, tôi đã hoàn thành bước tiến hóa cuối cùng của sinh vật, coi việc đứng trên bàn đánh bóng nhẹ nhàng như mây trôi gió thoảng, hơn nữa tôi còn rất hòa thuận vui vẻ. Giờ ra chơi, có một nam sinh lớp 9 đến trêu tôi, nói chuyện phiếm với tôi, hoạt động ngoại khóa, các cặp đánh bóng bàn bên cạnh còn tiện thể nhờ tôi làm trọng tài, tôi lại đứng cao như vậy, nênường bóng nào cũng có thể thấy rõ ràng.
Dù sao đứng cũng chỉ là đứng thôi, tôi đã được trò chuyện nhiều hơn, từ khi làm trọng tài, tôi cũng cảm thấy dễ thở hơn.
Chuyện này, đã trở thành tin tức siêu hot lúc bấy giờ, từ cấp trung học cơ sở đến trung học phổ thông, tất cả mọi người đều biết có một nữ sinh lớp 7 bị chủ nhiệm lớp phạt đứng trên bàn đánh bóng, đã đứng đó liên tục trong một tuần. Sau đấy, chuyện không thể không kinh động đến thầy hiệu trưởng, thầy đặc biệt đến nhìn tôi, nhẹ nhàng nói chuyện với chậu châu báu, lấy cảm hóa giáo dục làm chủ, ngụ ý chính là không tán thành cách phạt về thể xác trắng trợn như thế, tuy rằng cách xử phạt về thể xác trong giáo dục vào những năm đó được cả giáo viên và phụ huynh cho phép.
(Tiểu Dương: bạn Kì Kì học cấp II vào đầu thập niên 90, khi ấy nhiều tư tưởng khác bây giờ.)
Vào ngày thứ bảy bị phạt đứng, tôi được chậu châu báu phóng thích, cho phép về lớp học. Tuy chậu châu báu nghiêm khắc răn dạy tôi trong lớp học, nói là vì không muốn ảnh hưởng đến việc học tập bình thường của tôi nên mới cho phép tôi vào lớp học. Nhưng thật ra tôi và thầy ấy đều hiểu, từ đầu đến cuối tôi không giải thích lời nào với thầy ấy hết, cũng không thừa nhận sai lầm, chiến dịch này của tôi và thầy ấy, thầy ấy đã thất bại, người thắng cuộc chính là tôi!
Làm một con tuấn mã như chậu châu báu thực thất bại, thầy chẳng những không thu phục được con ngựa non hoang dã là tôi, mà ngược lại còn kích phát tiềm năng vô hạn của tôi, ở trên người tôi, thầy ấy đã nếm qua cái gì gọi là suy sụp. Nhưng đối với tôi mà nói, thầy ấy thật sự là người thầy hiền lương! Thầy khiến tôi từ nhục nhã phải đứng trên đống rác, đi bước một thăng hoa, đứng thẳng trước mắt mấy ngàn người, làm cho tôi đứng một tuần trên bàn đánh bóng, hơn nữa trong mấy ngàn người đó còn có hai người, một người tên là Trương Tuấn, một người tên là Quan Hà. Sau chuyện này, tôi không thể nghĩ ra trên đời còn có thể có chuyện gì đáng xấu hổ hơn không.
Có sao? Đã không có!
Vì vậy, tính mạnh mẽ không chỗ nào sợ hãi của tôi rốt cuộc đã thành công tuyệt mỹ!
Vào những năm đó, có một câu mắng chửi rất phổ biến, “Mặt mày còn dày hơn cả tường thành uốn cong.” Tôi cảm thấy câu này dùng để hình dung mình thì vô cùng đúng mức, tuyệt đối đừng trách móc tôi, da mặt của tôi thật sự rất d