Teya Salat
Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325883

Bình chọn: 9.00/10/588 lượt.

h khung cảnh thảo nguyên bao la, mặc cho những chú ngựa thỏa sức rong ruổi.

Một đoạn giữa bài, bạn ấy lấy tay vỗ vào đàn, bắt chước âm thanh của vó ngựa, hiển nhiên kỹ thuật rất tốt, làm cho nữ nghệ sĩ đặc biệt được mời đến làm giám khảo cũng rung động.

Biểu diễn xong, một tràng vỗ tay như sấm dậy vang lên, nam sinh lớp 7-5 gọi to tên bạn ấy, Quan Hà cười nhẹ, cúi đầu chào mọi người xong liền nhanh nhẹn rời đi. Giáo viên âm nhạc của trường và nữ nghệ sĩ trong đoàn văn nghệ kia đều cho bạn ấy điểma.

Tôi nghe thấy tiếng huýt gió ở phía góc đài, rất kinh ngạc, giáo viên chủ nhiệm các lớp đều ngồi tất ở dưới, là ai có lá gan lớn như vậy nhỉ?

Vì tôi không có chỗ ngồi, đứng trên một cái bàn, nên tôi có thể nhìn rất rõ phía bức rèm trên đài. Một thiếu niên rất bảnh trai mặc áo choàng Mông Cổ, đội mũ Mông Cổ, vẻ mặt hiện rõ ý cười, ngón cái và ngón trỏ đặt trong miệng, huýt gió ăn mừng thay Quan Hà. Hóa ra là Trương Tuấn! Khi Quan Hà đi qua người cậu ta, cười gật đầu, tỏ vẻ biết ơn.

Tôi cảm thấy lòng mình như bị chôn vùi trong hố băng vào ngày đông giá lạnh nhất, tôi và Trương Tuấn đã sớm là người xa lạ, từ khi Trương Tuấn lên trung học cơ sở, ngay cả nam sinh cùng khối cũng ít chơi, càng không cần phải nói đến nữ sinh, nhưng cậu ta lại đối xử với Quan Hà không giống những người khác.

Tiết mục của lớp 7-8 là một màn múa Mông Cổ, tôi không ngờ Trương Tuấn cũng tham gia, nhưng nghĩ lại thì có cái gì kì lạ chứ? Hội diễn văn nghệ vốn là trò chơi của đám tuấn nam, mỹ nữ, Trương Tuấn bây giờ được rất nhiều nữ sinh bình chọn là nam sinh đẹp trai nhất khối 7, đã sớm không phải là cậu nhóc với mái tóc con nhím trên đầu mà năm đó tôi nhìn thấy nữa rồi, giờ cậu ta đã rất nổi tiếng.

Muốn đi, nhưng lại muốn xem, muốn đứng im ở đó, nhưng lại muốn chạy đi.

Trong lúc do dự, bốn nam sinh và bốn nữ sinh của lớp 7-8 đã chạy lên đài từ lúc nào. Giữa những lời ca tiếng nhạc Mông Cổ, họ vừa múa vừa hát. Con trai mạnh mẽ, con gái dịu dàng nhiệt tình.

Thế mà trước giờ tôi không biết Trương Tuấn cũng có tế bào văn nghệ, cậu còn múa đầu trong đám con trai, nhảy rất ăn ý với một bạn gái xinh đẹp đầu gắn đầy châu ngọc, khi thì là con tuấn mã ngông cuồng bay nhảy trên thảo nguyên, khi thì là con đại bàng hung mãnh bay lượn trên trời cao trong xanh.

Cậu ngồi xổm xuống, thân mình hơi nghiêng về trước, hai chân thay phiên nhau bắt chước tư thế nhảy chồm lên của con ngựa, cứ thế tiến về phía trước, thấy cậu sắp đến gần chỗ mình đứng, tôi lập tức xoay người bước đi, vội vàng nhảy lên góc đài, vén màn lên, đi vào trong tìm đám Lâm Lam.

Lâm Lam thấy tôi, lập tức hỏi: “Cậu thấy màn múa Mông Cổ của lớp 7-8 không? Múa thế nào?”

Tôi nhàn nhạtình thường thôi, chúng mình vẫn múa đẹp nhất, trời nóng thế này mà còn cố mặc cái áo choàng dày cộp.”

Lâm Lam cười: “Nghe nói người biên đạo múa của lớp 7-8 là Đồng Vân Châu, là người Mông Cổ, múa điệu Mông Cổ rất đẹp, nếu không phải biểu diễn thì tớ thật rất muốn đi xem họ múa như thế nào.”

Nghê Khanh vội vàng chạy đến, thở hổn hển nói: “Trời ạ! Lớp 7-8 kia múa đẹp quá! Trương Tuấn thực quá cool! Cô nàng Đồng Vân Châu đó không hổ là người Mông Cổ, còn múa đẹp hơn trên TV đấy!”

Lâm Lam liếc Nghê Khanh một cái, làm bộ không nghe thấy gì hết, giục các cô gái trong đội kiểm tra trang phục lần cuối. Nghê Khanh còn chưa hiểu ý cứ xán quanh Lâm Lam, Lâm Lam cũng chẳng buồn để ý.

Đến khi tiết mục múa Thái của chúng tôi lên đài, tôi và Nghê Khanh chạy ra trước đài nhìn. Tiết mục của lớp 7-5 và lớp 7-8 đều tương đối sống động, hai lớp vừa rồi còn nhảy hiện đại, người xem có cảm xúc dâng trào theo một đường dài, nên khi chúng tôi biểu diễn tiết mục “Bình minh trên đất Thái” này cũng được chiếm vài phần thiên thời địa lợi.

m nhạc tươi mát dịu dàng, những cô gái duyên dáng thướt tha, như con chim non giữa núi rừng, như dòng suối nhỏ trong mát, làm cho tinh thần của mọi người đều thay đổi.

Ánh đèn chiếu rọi xuống đài, chiếc váy trên người những cô gái trở nên xinh đẹp lạ thường, nếu không nói thì tuyệt đối không ai nghĩ tới đó lại là những lá cờ màu. Khi họ múa xong, tôi và Nghê Khanh lại quay về hậu trường, cầm quần áo chờ họ thay.

Lâm Lam còn không vội thay quần áo đã kéo tay tôi, cùng tôi chen chúc ra trước đài chờ xem kết quả, giáo viên chủ nhiệm và giáo viên âm nhạc cho điểm rất cao, hai giám khảo khác cũng cho điểm không thấp, nhưng nữ nghệ sĩ trong đoàn văn nghệ lại cho điểm rất chênh lệch, Lâm Lam dậm chân, than thở nói: “Mẹ tớ thật ác quá!”

Tôi kinh ngạc, “Đó là mẹ cậu?” Khó trách Lâm Lam có thiên phú văn nghệ như vậy, thì ra là con nhà nòi.

“Đúng vậy!”

Tôi an ủi bạn ấy, “Không sao đâu, giám khảo khác cho điểm rất cao mà, khẳng định có thể đoạt giải. Mẹ cậu làm như vậy, cũng là vì chứng minh cậu dựa vào năng lực của chính mình, không vì quan hệ mà thiên vị.

Lâm Lam cười cười, cuối cùng cũng có vài phần cao hứng.

Những tiết mục sau đó rốt cuộc là gì, tôi đều không còn tâm trạng xem nữa, chờ đến lúc nhớ tới Vương Chinh mới vội vã đi hỏi, kết quả người ta nói cho tôi, năm nay Vương Chinh không thể đạ