Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325984

Bình chọn: 10.00/10/598 lượt.

g tốt đấy, cùng trường với thằng em Trương Tuấn của anh đúng không? Trương Tuấn?”

Trương Tuấn chỉ lạnh lùng gật gật đầu.

Tôi đang định uống chén rượu cho xong chuyện, Tiểu Ba lại cầm lấy chén rượu trong tay tôi, cười nói: “Anh Lục, cô bé này thật sự không biết uống rượu đâu, bỏ qua cho em ấy nhé, em sẽ uống thay.”

Tiểu Lục không cười, nhìn chằm chằm Tiểu Ba, Tiểu Ba cũng không lùi bước, đón tầm mắt của hắn. Tất cả những người xung quanh đều không nhịn được ngừng thở, một lúc lâu sau, Tiểu Lục cười gật gật đầu, “Được! Mày đã nói vậy thì anh cũng không thể miễn cưỡng, mày muốn uống thay thì phải uống nhiều đó!”

Tiểu Ba lập tức uống một hơi cạn sạch, “Cảm ơn anh Lục.”

Một thanh niên bên cạnh Tiểu Lục giơ chai rượu chưa mở nắp ra trước mặt Tiểu Ba, “Không phải một chén đó, mà là một chai này.”

Tôi tức đến xì khói, nhưng tôi biết, đây là quy củ của vòng quan hệ luẩn quẩn này, nếu muốn ra mặt thay người khác, thì sẽ phải chấp nhận yêu cầu của đối phương, nếu không làm được thì đúng là hèn.

Tiểu Ba cầm lấy chai rượu, ngay cả cái bật nắp chai cũng không dùng, mà trực tiếp dùng răng cắn nắp chai ra, đặt miệng chai lên môi, nuốt từng ngụm rượu vào cổ họng.

Giữa những tiếng “ực ực” “ực ực”, Tiểu Ba đã uống hết chai rượu một lít, đặt vỏ chai rượu lên bàn, cười nói: “Cảm ơn anh Lục.”

Tiểu Lục không để ý đến Tiểu Ba, cười tủm tỉm hỏi người khác, “Này, sao em không hát? Hát đi nào!”

Cô gái ngồi cạnh hắn lập tức cầm cuốn sách hát lên, chọn bài, sau đó chị ta và hắn cùng đứng lên hát bài “bình tụ”.

Tiểu Ba chào Tiểu Lục, Tiểu Lục cứ như đang đuổi ruồi bọ, không kiên nhẫn xua xua tay, tôi chạy nhanh về phía toilet cùng Tiểu Ba, anh ấy thọc tay vào cổ họng, ép mình nôn ra, tôi cảm thấy áy náy vô cùng, nhưng lại không biết mình có thể làm cái gì, chỉ có thể vỗ nhè nhẹ lên lưng anh.

Nôn xong, anh xúc miệng, rửa mặt, cười nói với tôi: “Không sao đâu, thế này thì coi như chưa uống tí rượu nào rồi.”

Tôi nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại đỡ rượu thay em? Đó chỉ là một chén rượu vang nhỏ thôi mà, uống cũng chẳng sao hết, vào lễ mừng năm mới bố mẹ cũng cho em uống rượu vang.”

Anh mỉm cười giải thích, “Trong vòng luẩn quẩn này, lũ đàn ông con trai muốn chuốc say các cô gái đều bắt đầu dây dưa từ chén đầu tiên, có chén thứ nhất, sẽ không có cách nào từ chối chén thứ hai, bọn họ sẽ dùng đủ mọi cách để mời rượu em, muốn từ chối thì phải từ chối từ chén đầu tiên. Vừa nãy anh chỉ uống một chai, nhưng lại có thể đỡ rượu thay em cho cả sau này nữa, mọi người ở đây hôm nay đều hiểu rồi, dù là dưới trường hợp nào em cũng không uống rượu, tuyệt đối sẽ không có ai để em uống nữa.”

Lúc đó tôi mới thật sự hiểu ác ý của Tiểu Lục, giọng điệu của Tiểu Ba ngày càng nghiêm túc hơn, “Kì Kì, đối với con gái, thứ nhất là thuốc phiện, mặc kệ nó có phải thật sự là thuốc phiện hay không, dù người ta có nói không độc, không gây nghiện, cũng tuyệt không thể dính vào, thứ hai là rượu, một giọt cũng không thể uống.”

“Em biết rồi, có thể uống ở nhà với bố mẹ, không thể uống cùng những người này.”

Tiểu Ba vỗ vỗ đầu tôi, giống như đang vỗ đầu con chó nhỏ.

Tiểu Ba mới nôn xong, tuy thân thể không thoải mái, nhưng vẫn muốn ở lại làm việc, tôi đ tìm Ô Tặc, muốn anh ấy đôn đốc Tiểu Ba ăn chút gì đó, nhưng Ô Tặc lại làm bộ xa lánh, tôi đoán là vì Tiểu Ba giúp tôi đỡ rượu nên anh ấy mới mất hứng, nhưng mà, ai thèm để ý anh ấy mất hứng hay không chứ? Tôi nói xong điều muốn nói rồi quay người bước đi.

Cầm sách trên tay, chen qua đám người đông đúc để ra ngoài, thái độ của họ không giống trước nữa, nhìn thấy tôi, họ đều chủ động đứng dịch ra tạo cho tôi một lối đi, trong đại sảnh, lại vang lên lời ca của bài “Như mưa như sương lại như gió”.

“A. . . A. . .

Đối với em, anh như sương như mưa lại như gió

Đến rồi lại đi chỉ để lại công dã tràng

Đối với em, anh như sương như mưa lại như gió

Mặc cho tim em luôn dõi theo anh

… ”

Tôi chạy rất nhanh ra khỏi quán karaoke, đứng ngây người trước dòng xe cộ đi lại đông nghìn nghịt, có cảm giác hoang mang bi thương, đột nhiên, tôi bắt đầu chạy, chạy dọc theo ngã tư đường, hơn hai mươi phút sau, tôi thở hồng hộc chạy đến bờ sông.

Tôi đứng ở bờ sông, nghe tiếng nước sông chảy rào rào, ánh trăng chiếu xuống mặt nước phập phồng, toát ra tia sáng lung linh.

Tôi yên lặng đứng đó rất lâu, trong đầu tựa như suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại giống như không nghĩ được gì. Mãi đến khi có một người đạp xe đạp qua cầu, tôi mới bừng tỉnh, nên trở về nhà thôi, nếu không biện pháp chăn dê sẽ không còn nữa, bố mẹ sẽ nổi giận mất.

Chạy một mạch về nhà, cũng đã là mười một giờ rồi, sắc mặt mẹ rất khó coi, tôi không đợi mẹ hỏi đã chủ động giải thích, “Con ở nhà bạn Hiểu Phỉ mải xem Doraemon quá nên không để ý giờ mẹ ạ.” May mắn là vào những năm đó, không có mấy nhà lắp điện thoại bàn.

Sắc mặt của mẹ và bố cũng dịu đi không ít: “Nhanh đi ngủ đi, lần sau chú ý giờ giấc đấy.”

Tôi gật gật đầu, lập tức đi đánh răng rửa mặt.

Sau đó, tôi thường xuyên thấy Trương Tuấn và cô gái kia ở cạnh nhau trong quán karaoke, ai cũng nói cô ấy là bạn gái Tr


XtGem Forum catalog