
lớp có thêm cậu ấy cũng không nhiều lên, mà thiếu cậu ấy thì cũng chẳng ít đi.
Hiểu Phỉ thấy tôi chú ý đến Trần Kính thì cực kỳ khẩn trương, đặt việc hỏi thăm Trần Kính lên hàng đầu, nhưng sau khi nghe xong, càng không ngừng nói với tôi: “Tuy thích nam sinh xuất chúng thì rất phiền toái, nhưng tiêu chuẩn của cậu cũng không đến mức thấp như vậy chứ, nếu không cứ để tớ giới thiệu cho, tớ quen rất nhiều anh lớp 9 đấy.” Bởi vì Trần Kính nhỏ hơn các bạn cùng lớp bốn tuổi, vóc dáng của cậu ấy lại không phát triển nhanh, đứng giữa một đống nam sinh lớp 9 cao ngồng kia, trông cậu ấy lại càng nhỏ bé, trường tôi rất phổ biến những môn thể thao như bóng rổ, bóng đá, và cả bóng chuyền nữa. Vào lứa tuổi này, ngoại hình chủ yếu của đám nam sinh thường là lạnh lùng, hay nói mấy câu thô tục, nhưng Trần Kính lại được bố mẹ dạy dỗ quá tốt, hôm nào cũng ăn mặc gọn gàng, rửa tay sạch sẽ, rửa mặt sạch sẽ, nói chuyện cũng lịch sự, hơn nữa cậu ấy còn dùng khăn tay.
Lúc Hiểu Phỉ nói đến đoạn “Trần Kính thật sự là lúc nào cũng mang khăn tay theo đấy”, thì biểu tình của cậu ấy vô cùng kinh d width=”48″ align=”justi”>Nhìn vẻ mặt kinh dị nhăn nhó của Hiểu Phỉ, tôi nghĩ nếu mình nói cậu ấy rằng, năm đó gần như tất cả con gái lớp tôi đều thích Trần Kính, thì cậu ấy có thể kinh ngạc đến ngất xỉu đi không?
Mỗi lần bị phạt đứng, tôi liền thấy Trần Kính. Mỗi giờ ra chơi, cậu ấy đều đánh bóng bàn, tôi nghĩ mình có thể hiểu vì sao cậu ấy chỉ chơi bóng bàn, nhưng tôi không thể hiểu được, điều gì đã làm ánh sáng thần đồng rực rỡ của cậu ấy biến mất? Điều gì đã làm cậu ấy không còn nổi bật nữa? Chẳng lẽ cậu ấy lại thành “Thương Trọng Vĩnh” thứ hai?
“Thương Trọng Vĩnh” là tên một bài văn xuôi của Vương An Thạch, nhà chính trị, nhà văn của Trung Quốc thế kỉ XI.
Bài văn kể rằng, tác giả gặp một thần đồng tên là Thương Trọng Vĩnh, Năm 5 tuổi, Thương Trọng Vĩnh đã có thể sáng tác ra bài thơ rất hay, bố Vĩnh rất vui mừng, thường dẫn Vĩnh tham gia các hoạt động xã giao để kiếm lợi. Sau đó, vì không được tiếp tục giáo dục, Vĩnh dần dần trở thành một đứa trẻ rất bình thường. Bài này hình như là tác giả viết để động viên bản thân mình, thông qua học tập chăm chỉ, Vương An Thạch cuối cùng đã trở thành một nhân vật vĩ đại. Bài “Thương Trọng Vĩnh” cũng được người đời sau coi là bài mẫu để động viên khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ, cho đến nay vẫn là bài kinh điển trong sách giáo khoa trung học Trung Quốc.
Tuy nhiên, tò mò thì tò mò, dù tôi có nhàm chán đến đâu, cũng không nhàm chán đến mức chạy vọt ra trước mặt Trần Kính hỏi cậu ấy này này nọ nọ, huống chi cũng đã ba năm rồi, ai biết cậu ấy còn nhớ tôi không?
Hành vi tôi coi phạt đứng là một cách thưởng thức phong cảnh hiển nhiên đã chọc giận chậu châu báu, thế nên có một ngày thầy ấy bắt lấy một lỗi nhỏ của tôi, rốt cuộc cũng ra chiêu bí truyền cuối cùng.
Chậu châu báu ra lệnh cho tôi đứng ngay trên bàn đánh bóng để tự suy nghĩ về bản thân, đến khi nào nghĩ thông suốt, giải thích và nhận sai với thầy, thì khi ấy tôi mới có thể được vào lớp ngồi
Lúc này đây, xem như thầy ấy đã thật sự đánh trúng chỗ đau của tôi, đứng trên bàn đánh bóng cũng không có gì đáng sợ cả, mà điều đáng sợ là ở sau lưng tôi, Trương Tuấn và Quan Hà đều có thể đang nhìn tôi. Nhưng, ai bảo chậu châu báu là thầy, còn tôi lại là trò chứ? Mà tôi thì quật cường đến mức thà chết cũng tuyệt không chịu nhận sai. Chính vì vậy, tôi chỉ có thể đứng trên cái bàn đánh bóng đó.
Ngày đầu tiên, sau khi chạy xong bài thể dục buổi sáng, tất cả học sinh trường trung học này đều nhìn thấy một cô bé mặc áo khoác đỏ đứng lên cái bàn đánh bóng ngay giữa sân, họ đều vô cùng kinh ngạc, lúc đầu họ chỉ nghĩ tôi đang đùa thôi, nên họ chỉ đứng nhìn rồi cười cười nói nói vài câu, sau đó thấy chuông vào lớp đã vang lên mà tôi vẫn không nhúc nhích, thì họ lại càng choáng váng.
Ngày hôm đó, từ hành lang đến cửa sổ tầng hai, tầng ba dãy phòng học của trường tôi đều chi chít những cái đầu. Tôi biết họ đang nhìn thẳng vào mình, trong số đó khẳng định có Trương Tuấn và Quan Hà, thế nên, tuy trong lòng đã xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhưng trên mặt tôi lại giả như mình không cần gì mình không sợ gì hết, cứng rắn ép buộc mình phải cười. Tôi mỉm cười đứng trên bàn đánh bóng, mặc kệ mọi người đến gần thăm quan nhìn nhìn ngó ngó, chỉ còn thiếu hòa ái nói câu: “Cảm ơn đã ghé thăm nha, vô cùng cảm ơn, nhưng hãy giữ gìn môi trường một chút, chớ leo lên chụp ảnh.”
Nghe nói giáo viên tất cả các bộ môn đều được truyền tin, họ còn đến xem tôi là thánh nữ phương nào, mà lại có thể đứng cao cao hiên ngang như pho tượng Lưu Hồ Lan thế.
Lưu Hồ Lan (1932 -1947) là một nữ chiến sĩ giải phóng quân anh hùng trong lịch sử Trung Quốc.
Ngày nào chạy thể dục xong tôi cũng phải đứng ở đó, cứ đứng mãi cho đến buổi chiều khi tan học.
Ngày đầu tiên, tất cả mọi người không chơi bóng bàn nữa, khi họ đi qua chỗ tôi đứng, có người tò mò nhìn xung quanh, có người muốn nhìn nhưng lại ngại nhìn