
à là vì Trương Tuấn.
Tôi đã âm thầm đắc ý, tưởng rằng mình đã rút ngắn được khoảng cách xa xôi, nhưng lại quên rằng, khi tôi đang phăng phăng tiến về phía trước, Quan Hà cũng không giậm chân tại chỗ.
Quan Hà viết một bài báo được giáo viên ngữ văn lớp 8-5 đăng trên tờ “Văn nghệ thiếu niên”, “Văn nghệ thiếu niên” không chỉ thuê người, mà còn phát hành báo theo kỳ, giáo viên ngữ văn ở trường trung học đều nhắc đến những bài viết trong đó vào giờ ngữ văn, cô Từng Hồng để tôi đọc diễn cảm cho cả lớp nghe bài viết có cách hành văn của Quan Hà. Có lẽ bây giờ rất ít người đọc “Văn nghệ thiếu niên”, tuy nhiên, vào những năm 9X, gần như phòng đọc nào của các trường trung học đều có tạp chí này, năm đó báo chí rất được yêu thích, nó được phát hành rộng khắp Trung Quốc, sức ảnh hưởng to lớn hơn một quyển tạp chí thanh xuân bây giờ nhiều. Chính vì vậy, giải nhì trong cuộc thi diễn thuyết của tôi, được có mặt trong ba giây tin tức của đài truyền hình thật sự không đáng nhắc tới.
Nhìn thấy cái tên Quan Hà được in rõ nét trên trang giấy mới tinh. Tôi không thể nói rõ được cảm giác của mình, dù sao ngọt, đắng, chua, cay đều có cả, phải vừa đọc vừa cười, nếu không thật sự là phụ sự huấn luyện ma quỷ và thiên sứ của thầy chậu châu báu và cô Từng Hồng, mà giờ đây công phu mỉm cười của tôi cũng luyện được đến xuất thần nhập hóa rồi, ít nhất ngay cả sư phụ Từng Hồng của tôi cũng không nhìn ra nụ cười của tôi là thật hay giả.
Tôi nghĩ bản thân đã gắng sức chạy hết mình rồi, nhưng không thể ngờ Quan Hà còn chạy nhanh hơn. Tôi vừa mới nghĩ mình đã đuổi gần đến Quan Hà rồi, nhưng thật ra lại còn bị đá xa hơn về phía sau, chút kiêu ngạo còn chưa kịp bành trướng đã bị giã dập nát.
Nghĩ đến giáo viên ngữ văn của lớp 8-8 khẳng định cũng khen sự tài hoa của Quan Hà trước mặc cả lớp, không chừng cũng sẽ gọi một bạn đọc diễn cảm bài viết của bạn ấy, để cho cả lớp thưởng thức, tôi không nhịn được nghĩ Trương Tuấn có thể có cảm giác gì, chắc chắn sẽ có nhiều cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng khẳng định sẽ không mang chua sót và ghen tị đầy mình như tôi.
Trái tim của cô gái giống như bông hoa, sẽ vì người trong lòng mà nở rộ, cũng sẽ vì người trong lòng mà héo rũ.
Có những người dù nở tươi hay héo tàn thì vẫn như bông hoa hồng trước ánh mặt trời, dù nở hay tàn cũng đều lừng lẫy khắp chốn, trở thành truyền kỳ được người người ghi nhớ và truyền tụng; có những người dù nở tươi hay héo tàn t cũng như bông bách hợp mọc giữa núi rừng, dù nở hay tàn cũng không ai hay biết, trở thành bí mật bị thời gian vùi lấp.'>
Người yêu của Vương Chinh
Tôi đã quá để tâm đến những chuyện của mình, phải rất lâu sau khi cuộc thi diễn thuyết kết thúc, tôi mới biết Vương Chinh không đi học ở trường kỹ thuật.
Vào những năm đó, ở thành phố của chúng tôi, cho dù thành tích học tập kém đến đâu, thì cũng có thể học ở trường kỹ thuật, bởi vì trường kỹ thuật hợp tác giáo dục với một vài xí nghiệp nhà nước (bây giờ được gọi là các ngành công nghiệp độc quyền). Sau khi tốt nghiệp trường kỹ thuật, căn cứ vào trình độ sẽ được điều đến những xí nghiệp khc nhau, chắc chắn sẽ có một công việc ổn định, tiền lương không thấp, phúc lợi cũng khá tốt. Vì vậy, những bậc cha mẹ có yêu cầu thấp cũng không quá lo chuyện con mình có thành tích thấp kém, bởi vì thành tích kém đến mấy cũng còn đường ra. Nhưng Vương Chinh thật sự rất có cá tính, anh ta không để ý đến sự uy hiếp hay khóc xin của cha mẹ, tự quyết định con đường tương lai của mình, không theo học trường kỹ thuật, hành vi như thế lúc bấy giờ quả thực chẳng khác tự sát là bao.
Vương Chinh mang theo cái trống của mình, đi tới “Bên Dòng Nước”, lại tìm vài anh bạn cùng chung chí hướng rồi thành lập một ban nhạc, bắt đầu biểu diễn. Lúc ấy, đa số những vũ trường ở thành phố của tôi đều đệm nhạc từ đĩa, giống như anh Lí vậy, trên sân khấu không có một ban nhạc nào, hơn nữa Vương Chinh có bộ dạng anh tuấn, dưới hàng chục ngọn đèn, hăng say chơi trống, lại mang theo hơi thở phóng đáng không kềm chế được, nhóm con gái ở đó đều ý loạn tình mê trước anh ta.
Anh Lí tìm vài cô gái xinh đẹp, n mặc mát mẻ như những cô diễn viên trong phim, ca hát trên sân khấu. Rất nhanh, vũ trường “Bên Dòng Nước” đã có tiếng tăm vang xa trong thành phố, dù là nam hay nữ đều kéo nhau tới “Bên Dòng Nước” chơi. Nghe nói những cửa hàng tạp hóa bên cạnh cũng buôn bán thuận lợi hơn, có thể thấy được “Bên Dòng Nước” có sức mạnh tiếp thị thế nào.
Tuy nhiên, mọi người không thể nghĩ cứ vào vũ trường là người không tốt, những năm đó có không khí xã hội tốt hơn bây giờ rất nhiều, đến vũ trường chính là để xem nhảy xem hát, bố mẹ của một bạn cùng lớp với tôi cũng thường xuyên đi khiêu vũ, cuối tuần còn dhai chị em bạn ấy đi chơi cùng, hai chị em bạn ấy cũng học khá tốt.
Nhưng, cũng không phải tất cả vũ trường đều lành mạnh, không có mấy chuyện tiêu cực, vớ vẩn, với giới trẻ, khiêu dâm, cờ bạc đều có cả, nhưng khẳng định nó được ẩn sâu dưới mặt bàn.
Vì Vương Chinh biểu diễn ở vũ trường, nên Hiểu Phỉ cũng bắt đầu thường xuyên ra vào vũ trường.
Những cô gái tro