
ng nhóm nhảy đều có vòng eo thon, ăn mặc rất thời trang, phong cách hoàn toàn khác với đám học sinh, chỉ nói vài câu với con trai thôi mà cũng uyển chuyển xoay eo, múa chân múa tay rất nhiều lần.
Vương Chinh ngày càng lãnh đạm với Hiểu Phỉ, thậm chí còn đặt biệt ghét Hiểu Phỉ đi theo anh ta đến các sàn nhảy, lòng Hiểu Phỉ rất rối loạn, sự tự tin trước đây không còn nữa, cậu ấy không ghét bị mọi người gọi mình là “Phỉ Nhi” nữa, dần dần đã bắt chước dáng vẻ của cô gái Trần Phỉ Nhi trong chương trình “Tuổi mười sáu là mùa hoa nở”, tựa như chỉ khi mượn dáng vẻ của ngôi sao, cậu ấy mới có thể áp đảo người khác. Mà những chuyện đó, tôi hoàn toàn không biết gì cả, tôi còn bận tranh thủ luyện tập để đoạt giải trong các cuộc thi diễn thuyết, bận dõi theo bóng dáng trong lòng mình. Mãi đến khi Tiểu Ba nói với tôi, tôi mới biết, “Kì Kì, đêm qua Cát Hiểu Phỉ uống say rồi đánh nhau với người ta, anh Lí nể mặt em nên cũng không nói gì cả, nhưng tốt nhất em nên khuyên cô ấy một chút đi, bảo cô ấy đừng trở lại Bên Dòng Nước nữa.
Cậu ấy còn ít tuổi, nên có người lớn đi cùng, không hợp ra vào sàn nhảy.
Tôi mờ mịt, một ngày sống trong núi, đã là ngàn năm bên ngoài rồi ư?
Buổi tối, tôi cũng đến Bên Dòng Nước. Tuy trường học nghiêm cấm học sinh không được vào vũ trường, nhưng thực rõ ràng, học sinh trung học ra ra vào vào vũ trường thật sự không ít, tôi còn quen mặt vài người, lớp tôi có bạn Lí Tụy, lớp 8-8 có bạn Đồng Vân Châu, họ đều là những cô gái tốt, là con nhà gia giáo. Nhóm mỹ nữ nhỏ tuổi sẽ có rất nhiều nam sinh theo đuổi, không phải ai cũng có tâm trong sạch, không ham muốn gì như Quan Hà, phần lớn mỹ nữ đều không chọn những nam sinh mọt sách, họ thích những nam sinh năng động, có thể là cá biệt nhưng rất bảnh trai.
Trên đài, một cô gái có mái tóc dài mặc quần lụa mỏng và áo trắng đang hát bài “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” [1'>, những đôi nam nữ đang khiêu vũ dưới sàn, ngọn đèn mờ ảo uyển chuyển dường như có thể bộc lộ cảm xúc, tỏa sáng dịu dàng như những vì sao, chiếu rọi từng bước nhảy
Mỗi cái bàn cạnh sàn nhảy đều đốt nến, chợt nhìn thấy, có cảm giác như đang ở Bên Dòng Nước, lãng mạn không giống nhân gian.
Lần đầu tiên tôi vào phòng khiêu vũ, tay chân cũng không biết nên đặt đâu, vẻ mặt cũng rất rụt rè, cố gắng trấn tĩnh đi qua từng bàn một, cẩn thận tìm Hiểu Phỉ, khi nhìn rõ ràng mọi thứ ở đây, tôi mới biết nó không phải là “Bên Dòng Nước” trong Kinh Thi, ánh nến lấp lánh không phải lãng mạn, mà là dục vọng.
Tìm một vòng mà vẫn không thấy Hiểu Phỉ, khi đi qua ghế lô, tôi nhìn thấy hàng ghế ở gần cửa có một cô gái tết bím tóc, anh chàng bên cạnh mời rượu cô ấy, cô cúi đầu, bả vai run run, có lẽ đang khóc thút thít.
Tôi lập tức chạy vọt vào, đột nhiên có một bàn tay vươn ra, một tay cầm cổ tay của tôi, một tay đè nặng vai tôi, buộc tôi phải lui về phía sau. Khi tôi đã lui ra sau thì cô gái ngồi trên sofa kia ngẩng đầu lên, cô ấy khoảng trên dưới hai mươi tuổi, đang cười hi hi ha ha, cười đến run rẩy cả người, mà anh chàng cùng đùa với cô chính là Tiểu Lục.
Suýt nữa thì tôi gặp rắc rối.
Người nắm tay tôi, kéo mạnh tôi xuống ghế lô là Trương Tuấn, bên cạnh cậu ta là cô bạn gái dạy ở trường mầm non.
Tuy cậu ta cứu tôi một lần, nhưng tôi lại không cảm kích, trừng mắt nhìn tôi một cái rồi cậu buông tay tôi ra.
Trương Tuấn lạnh lùng hỏi: “Cậu muốn làm gì?” Tôi hỏi: “Cát Hiểu Phỉ ở đâu?” Trương Tuấn nói: “Không ở trong này.”
Bạn gái cậu lại nói: “Cát Hiểu Phỉ à? Chính là cô bé tự cho mình là Trần Phỉ Nhi sao?” Tôi nhìn chằm chằm cô ta, cô ta cười chỉ vào một hàng ghế khác, “Ở bên kia. “
Tôi nhanh chóng chạy tới đó, nhìn thấy Hiểu Phỉ đang ngồi quanh một đám cả trai lẫn gái, nói “loạn” thật sự cũng không khoa trương chút nào, một ghế sofa vốn chỉ ngồi được tám người, mà bây giờ lại có mười mấy người chen chúc ngồi ở đó, cả trai lẫn gái ngồi cùng một chỗ ôm người này kéo người kia. Có người đang uống rượu, có người đang hút thuốc, dưới ánh đèn mờ mịt nhấp nháy, những cô gái trang điểm ở đó nhìn qua đều giống nhau như đúc.
Tôi không thể tin vào mắt mình, đau lòng đến cực điểm, tôi đến gần đám hỗn loạn đó, kéo Hiểu Phỉ ra, không biết vì Hiểu Phỉ uống rượu hay ăn cái gì đó không nênăn, mà cứ cười mơ màng, tôi túm lấy cậu ấy, cậu ấy lại không vui giật tay tôi ra.
Người bên cạnh cậu ấy đều cười, rất nhiều người không kiên nhẫn, trực tiếp trách móc: “Cút ngay!”, “Không thì ăn đánh đấy.” Tôi không hé răng, gắng sức kéo Hiểu Phỉ đứng lên, một đứa con trai ngồi cạnh Hiểu Phỉ tức giận, đứng lên muốn giơ tay đánh tôi, Trương Tuấn ở phía sau tôi nói: “Để cho cô ấy đi.” Đứa con trai đó lại ngồi xuống, tôi nửa kéo nửa ôm Hiểu Phỉ ra ngoài, cậu ấy gục trong lòng tôi hét lên không chịu đi, gây không ít chú ý cho những người xung quanh, may mắn có một chị quản lý từng gặp tôi, nên đi ra giải quyết mấy chuyện xung đột với đám người kia, chị ấy giúp tôi đỡ Hiểu Phỉ sang một bên, Hiểu Phỉ nằm trên sofa, ngây ngô cười ha ha.
Tôi nhìn cậu ấy, không biết nên làm cái gì bây giờ. Sao cậu ấy có thể biến thành cái dạng này? Bím tóc như