
y cứu nguyên nhân, cũng không có ý nghĩa gì. Mấy ngày đầu, lúc nào tớ cũng khóc, căm ghét mình ngu xun, nhưng nước mắt cũng không thể làm thời gian quay trở lại, cũng không thể làm biến mất lỗi lầm của tớ, Kì Kì, đây là lần đầu tiên tớ nói với cậu chuyện này, cũng là lần cuối cùng, về sau, tớ vĩnh viễn không muốn nhắc tới nó nữa, tớ muốn quên đi, cậu giúp tớ quên nó đi được không?”
Tôi gật đầu, “Được!”
Chúng tôi không nhắc đến chuyện cậu ấy mang thai rồi phá thai nữa, mà nhắc đến chuyện ở trường lớp, Hiểu Phỉ hỏi khoảng thời gian mình rời đi, trong trường học đã xảy ra chuyện gì, tôi kể mọi tin đồn mình biết.
Học sinh trung học mang thai rồi phá thai hẳn là chuyện rất lớn, nhưng có lẽ vì thái độ quá bình tĩnh của Hiểu Phỉ, nên tất cả hoảng hốt của tôi đều gần như biến mất, coi đó là chuyện không đáng ngại, tựa như nó chỉ là một lần cảm nặng, chỉ cần trôi qua, tất cả sẽ coi như chưa từng xảy ra.
Sau đó chúng tôi bàn đến kế hoạch trong học kỳ tới, chúng tôi nên làm cái gì, đến khi được phân vào cùng một lớp, chúng tôi sẽ ngồi cùng bàn, cùng lên lớp, cùng làm bài tập, cùng tan học, thậm chí chúng tôi còn bàn đến chuyện sau khi học xong trung học phổ thông, nên thi vào ngành xã hội hay ngành khoa học, xem hai đứa có thể học cùng trường đại học không, cậu ấy cười nói mình thích Bắc Kinh, muốn đến Bắc Kinh học đại học, không phải Bắc Kinh, thì sẽ là Thanh Hoa.
Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa là hai trường đại học lâu đời, nổi tiếng ở Trung Quốc.
Cậu ấy còn vỗ đầu tôi, nói: “Nếu cậu muốn học cùng trường đại học với tớ, thì phải nỗ lực đấy nhé, không được ham chơi, lúc nào cũng đọc tiểu thuyết.” Thấy vẻ mặt không tự tin của tôi, cậu ấy lại vội an ủi: “Đừng sợ, tớ sẽ giám sát cậu học tập chăm chỉ.”
Hiểu Phỉ tràn đầy tự tin với tương lai, tôi không hề nghi ngờ cậu ấy sẽ không thực hiện được giấc mộng của mình, bởi vì đoạn thời gian bàng hoàng mê loạn đã qua đi, cậu ấy đã chuẩn bị tốt để xuất phát một lần nữa, mà lúc này đây, nhất định cậu ấy sẽ không tái phạm bất cứ sai lầm ngu ngốc nào.
Ở cổ đại, khi thiếu nữ đủ mười bốn tuổi, người cha sẽ làm lễ cài tóc [1'> cho con gái, với ý nghĩa là con gái đã trưởng thành; ở phương Tây, trong hôn lễ của con gái, người cha sẽ nắm tay con mình, dắt con đi hết đoạn đường cuối cùng của thời thiếu nữ.
Cha, là người đàn ông quan trọng đầu tiên trong cuộc đời con gái.'>
[1'> Lễ cài tóc: Nguyên văn là kê lễ, kê là trâm cài đầu. Lệ ngày xưa con gái mười lăm tuổi thì cài trâm, biểu thị thành niên. Vì thế con gái đến tuổi lấy chồng gọi là cập kê. Ở đây tác giả Đồng Hoa ghi là mười bốn tuổi, không phải mười lăm.
Điệu nhảy đầu tiên của tôi
Đảng chi bộ ở đơn vị của bố tôi tổ chức lớp học khiêu vũ cho những cán bộ ở tuổi trung niên, chuẩn bị đón tết Nguyên đán, tham gia cuộc thi khiêu vũ cùng những đơn vị khác. Ban ngày bố luyện tập ở đơn vị, buổi tối lại kéo mẹ ra công viên khiêu vũ.
Trong kỳ nghỉ hè, tôi và em gái cũng chưa làm gì, chỉ thỉnh thoảng đến công viên xem mọi người khiêu vũ ngoài trời.
Có một lần, bố trách mẹ ngốc, dạy vài lần vẫn chưa học được, mẹ giận, vung tay một cái, anh chê tôi ngốc, tôi cũng chả thèm nhảy nữa. Những ông bà, cô chú đang khiêu vũ cạnh đó đều cười rộ lên.
Bố cười gượng vài tiếng, tìm một bậc thềm rồi ngồi xuống, nói với em gái: “Bà xã không chịu học, tôi sẽ dạy con gái nhảy.”
Em gái vô cùng cao hứng theo bố học khiêu vũ, bố nắm tay nó, vừa nhảy theo âm nhạc, vừa cười ha ha, cái nơ con bướm xinh đẹp trên lưng em gái cũng nhẹ nhàng bay bay.
Những người cao tuổi và trung tuổi xung quanh đều thấy hứng thú, không ngừng khen em gái tôi nhảy đẹp, mẹ ở bên cạnh nhìn vào cũng nở nụ cười, bố lại càng hãnh diện vì cô con gái xinh đẹp, tài giỏi của mình.
Nhảy xong một điệu, bố và em gái trở về nghỉ ngơi, thấy tôi luôn nhìn họ, thuận miệng cười hỏi: “Kì Kì có muốn bố dạy khiêu vũ không?”
Tôi kìm nén kích động trong lòng, cố gắng gật gật đầu không hề sợ hãi.
Không lâu sau, âm nhạc lại vang lên, tôi rất hồi hộp, bố lại vội vội vàng vàng buông cốc nước, nắm tay em gái đang ngồi cạnh rồi chạy ra ngoài.
Tôi tựa như một chiếc súng cao su đã kéo căng hết cỡ, vốn chuẩn bị dùng toàn lực để bắn ra, nhưng lại không có đạn, chỉ chậm rãi, chậm rãi trùng xuống, không muốn để mọi người hay biết.
Tôi cười nhìn một lúc rồi nói với mẹ: “Con đi tìm bạn chơi ạ.”, một mình rời khỏi công viên.
Có người nói con gái là người yêu kiếp trước của bố, nhưng nếu ông bố có những hai cô con gái, vậy có phải một trong hai cô gái sẽ không là người yêu? Người có hai tay, thế nhưng lại chỉ có một trái tim.
Vòng vo trên đường cái một lúc, đang nghĩ xem nên tìm ai chơi. Bây giờ mHiểu Phỉ quản rất chặt, không cho cậu ấy ra ngoài chơi, ban ngày tôi cũng đến tìm cậu ấy rồi, giờ mà đến nữa thì tất nhiên không thích hợp, nhớ ra từ khi được nghỉ đến giờ tôi còn chưa gặp Tiểu Ba, vì thế lắc lư đi tìm Tiểu Ba.
Bên ngoài vũ trường vô cùng ồn ào náo nhiệt, cửa phòng anh khép chặt, anh đang ngồi học dưới ánh đèn bàn.
Bấy giờ tôi mới nhớ, học xong cấp Ba, anh sẽ phải thực hiện một lần cá