Old school Swatch Watches
Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328905

Bình chọn: 9.5.00/10/890 lượt.

chép hóa rồng, phải trải qua một lần thay da vất vả, đau đớn.

Tôi hỏi Tiểu Ba cuối kỳ thi thế nào, anh cười nói mình đứng trong top 100, lại rất có tự tin nói cho tôi, thành tích của mình có thể tiếp tục tiến bộ, mục tiêu là vào top 50.

Theo thành tích thi vào đại học, cao đẳng bao năm qua của trường Nhất Trung, nếu Tiểu Ba thật sự thực hiện được mục tiêu này, thì có nghĩa là sẽ có hy vọng thi đỗ một trường đại học danh tiếng.

Anh đột nhiên hỏi: “Học kỳ sau các em phải phân lại lớp, cuối kỳ này em thi thế nào?”

Tôi buồn bã ỉu xìu nói: “Anh đoán xem.”

Anh ấy cười nói: “Chắc là không tệ, khẳng định có thể vào lớp chọn, muốn anh thưởng quà gì cho em?”

Tôi khinh thường nói: “Có thể vào lớp chọn thì tính cái gì? Em đứng nhất lớp đó.”

Tiểu Ba không thể tin nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên, anh nhảy lên từ chiếc ghế dựa, hai tay nắm dưới nách tôi, nhấc tôi lên thật cao, vừa cười to vừa xoay vòng.

Chỉ trong nháy mắt, những chuyện không vui của tôi đều tan thành mây khói, cũng cười rộ lên theo tiếng cười của anh.

Cuối cùng anh cũng đặt tôi xuống, kinh ngạc hỏi: “Em làm thế nào vậy?”

Tôi đầu váng mắt hoa, lớn tiếng nói: “Đấy cũng không phải miếng bánh thịt từ trên trời rơi xuống, em đã thật sự cố gắng! Ngày nào em cũng học bài đến đêm khuya, học thuộc lòng từng nội dung nhỏ trong sách lịch sử, tất cả những bài tập đại số và vật lý, em đều cẩn thận tính toán hai lần, xác định tuyệt đối không sai một lỗi nào.”

Tiểu Ba cười hỏi: “Em vất vả như vậy, muốn được thưởng quà g

Tôi nghiêng đầu nghĩ, trong đầu lại hiện ra hình ảnh bố và em gái khiêu vũ ban nãy.

“Em muốn học khiêu vũ.”

Tiểu Ba lập tức đồng ý: “Được, anh dạy cho em.” Anh ấy đánh giá tôi từ trên xuống dưới, “Đi mua cho em một chiếc váy.”

Tôi lập tức lắc đầu: “Vậy không được, mẹ em mà thấy nhất định sẽ hỏi nó từ đâu ra, em lại không biết giải thích thế nào cho rõ ràng.” Vừa nói khỏi miệng, tôi lại lập tức đổi ý, tại sao tôi phải để ý bố mẹ nghĩ thế nào chứ? Tôi càng muốn phóng túng bản thân một lần hơn, “À, vâng, em không mặc về nhà là được.”

Tiểu Ba nhìn thời gian, cười nói: “Bây giờ đến trung tâm mua sắm còn kịp.”

Tôi nhăn mặt nhìn anh, chạy đến chỗ điện thoại bàn, gọi cho anh Lí, anh Lí rất kinh ngạc, “Kì Kì, xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì đâu ạ, em chỉ muốn nói với anh một tiếng, cuối kỳ này em được đứng đầu lớp.”

Anh Lí vô cùng cao hứng, cười nói: “Xem ra chúng ta không chỉ có một cậu sinh viên là Tiểu Ba, về sau đứa nào dám nói anh đây không có văn hóa nữa, anh sẽ cho nó nhìn văn bằng của em trai em gái mình, cho nó sáng mắt ra. Em muốn thưởng gì nào?”

“Em và Tiểu Ba đến trung tâm mua sắm.”

Anh Lí vui vẻ nói: “Anh sẽ trả cho em, em không được tiết kiệm cho anh Lí đâu đấy, đừng học cái thằng Tiểu Ba kia, Tiểu Ba cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính cách quá mạnh mẽ.”

Tôi cười hì hì nói: “Em chỉ chọn tốt, không chọn quý.”

Anh Lí vội nói: “Đúng, đúng, đúng!”

Đã đạt được mục đích, tôi vô cùng cao hứng buông điện thoại, Tiểu Ba cũng không hứng thú lắm, tuy anh không biểu hiện ra mặt mà vẫn mỉm cười như trước, nhưng tôi và anh ấy đã quen nhau năm năm rồi, từ lâu đã có thể phán đoán tâm tình của nhau mà không cần nhìn đến biểu hiện.

Tôi đứng cạnh chiếc xe đạp cũ của anh, thấp giọng nói: “Sau khi anh tốt nghiệp đại học, tháng lương đầu tiên sẽ mua quà cho em. Em để anh Lí thưởng cho mình, không đơn giản chỉ là món quà, mà em không muốn biểu hiện mình là người quá ngay thẳng, không muốn anh Lí cảm thấy sự nỗ lực của chúng ta lại phân rõ giới hạn với anh ấy.”

Tiểu Ba đã ngồi lên yên xe đạp, chỉ chờ tôi lên xe, nghe thấy lời tôi nói, ngây người trong chớp mắt, rồi lập tức xuống xe đạp, xoay người vào phòng lấy chìa khóa xe máy và mũ bảo hiểm.

Anh ấy đội mũ bảo hiểm cho tôi, ngồi lên xe máy, tư thế ngồi và cả cái áo khoác làm anh trông rất oách, cười nói: “Lên xe.”

Tôi lập tức ngồi lên xe, lo lắng nói: “Đây là lần đầu tiên em ngồi xe máy, anh đi chậm một chút nhé, đừng làm em ngã.”

Anh dùng khuỷu tay đánh tôi một cái, ý bảo tôi đừng dong dài, khởi động xe rồi chạy ra đường quốc lộ.

Ở những năm đó, thành phố của chúng tôi không hề ít những thiếu niên đi xe máy, mặc áo da quần da giày da, đua xe bài bạc tán gái, đôi khi, thấy một đội xe máy của bọn họ chạy rầm rầm qua, làm người ta hoa mắt nhức đầu.

Xe máy của Tiểu Ba là hàng Nhật nhập khẩu, anh Lí cũng phải tốn chút công sức mới mua được, trong thành phố cũng chỉ có mấy chiếc, chạy chiếc xe máy này trên đường, thật là phong cách. Tiểu Ba rất ít dùng, nhưng thật ra Ô Tặc từng mượn xe hai lần để đi đua xe cá cược với người ta, sau khi bị Tiểu Ba mắng cho một trận, anh ấy cũng không chơi đùa thế nữa.

Lần đầu tiên tôi ngồi xe máy, hai tay nắm chặt vào yên xe, lo sợ gần chết, rất sợ mình bị ngã xuống.

Không ngờ Tiểu Ba đi xe máy với tốc độ của xe đạp, đi mãi mà không thấy tăng tốc, tôi buồn bực hỏi: “Anh có biết đi không?”

Tiếng của Tiểu Ba rầu rĩ truyền đến từ trong mũ bảo hiểm, “Lần đầu tiên anh lai ai đó, đột nhiên nhớ ra, người ngồi sau không có cái gì giữ, phải ôm eo người ngồi trước.”

Tôi cư