
m Mặc Trúc, không cho ngươi bắt nạt muội muội của ta!” Liền vỗ nhè nhẹ lưng của Thanh Mai,
muội muội thật giỏi, nhỏ như vậy cũng biết thân cận ca ca, làm cho tiểu
tử tự đại kia tức giận, có một muội muội thật là tốt.
Trầm Mặc Trúc ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ , “Nàng là vị hôn thê của ta, sau này ta sẽ lấy về nhà .” Muội muội của ngươi, sau này còn
không phải là sẽ trở thành thê tử của ta, xem ngươi còn có cái gì tốt để mà khoe khoang? .
Thanh Mai ở trong ngực Lý Nhiên hóa đá tại chỗ, này phải là đứa trẻ khả ái kia không? ! .
Lần gặp mặt đầu tiên, thì khinh bỉ nàng xấu. Lần gặp mặt thứ hai,thì bấm thương mặt nàng, còn tuyên bố muốn kết hôn nàng.
Phụ thân ơi, mẫu thân ơi, sao hai người có thể sơ suất đem nữ nhi gả cho tiểu tử thối này rồi? .
Phía ngoài trong phòng, Trầm Dịch và Thục Hoa đang hỏi tên của Thanh Mai , “Không biết khuê danh của lệnh thiên kim là gì?”
Lý Độ đáp: “Ngày bé mới ra đời, gốc cây mơ trong đình nở hoa, trước tiên chúng ta đặt nhũ danh của bé là Thanh Mai .” .
Thục Hoa cười nói: ” Cái tên ‘ Thanh Mai ’ này rất tốt. Bên trong
danh tự của Mặc Trúc nhà ta vừa đúng lúc có một chữ ‘ trúc ’, hợp lại
không phải là ‘ thanh mai trúc mã ’ sao?” .
Lý Độ khẽ mỉm cười, bốn người ăn uống linh đình, trò chuyện với nhau thật vui.
Trẻ con sau khi sinh, có mấy lễ nghi quan trọng, là tắm ba ngày, đầy tháng, trăm ngày, cùng Lễ tròn một tuổi.
Nhìn thấy mọi người bận rộn, Thanh Mai chỉ cần ngoan ngoãn một chút,
không khóc không nháo là tốt rồi. Thỉnh thoảng lộ nụ cười đầy hãnh diện, cũng có thể được khen thưởng thật nhiều. Cái gì biết điều nghe lời a,
thông minh khả ái a, nghe thấy thế vẻ mặt Lý Độ và Uyển Nhu đều tươi
cười, trong miệng vẫn khiêm nhường mấy câu.
Mà Lễ tròn một tuổi, chủ yếu là xem biểu hiện của Thanh Mai. Tiết mục quan trọng nhất của Lễ tròn một tuổi chính là chọn đồ vật đoán tương
lai, còn gọi là Thí Nhi. Bày ra cây ăn quả, đồ ăn thức uống, quan cáo*(tờ thánh chỉ sắc phong làm quan), bút nghiên, bàn tính, châu báu tất cả những vật này, đặt ở trước mặt
trẻ con, xem trước các vật để nhặt, xem có cảm thấy hứng thú thì sẽ
nhặt. Đây là lễ nghi lớn nhất của trẻ con mới ra đời.
Uyển Nhu phân phó hạ nhân ở trong sảnh đường trải tấm thảm đỏ ở dưới
đất, phía trên bày đầy bút, mực, giấy, nghiên mực, bàn tính, tiền, sổ
sách, đồ trang sức đeo tay, đóa hoa, phấn, đồ ăn, món đồ chơi, đồ châm
tuyến, ngay cả chọn đồ vật đoán tương lai của con trai là cung tiễn, đao kiếm, nho gia, đạo phật, tam giáo kinh thư, con dấu cũng có, còn có đồ
ngay cả Thanh Mai cũng không biết tên gọi là gì. Vật dụng hàng ngày, cái gì cần có đều có, leng keng khắp nơi.
Lý Độ ôm Thanh Mai đặt ở giữa những thứ đó, người đến đây xem lễ tụ
tập kín cả sảnh đường, vây quanh ở xung quanh suy đoán Thanh Mai muốn
bắt vật gì.
Dĩ nhiên Thanh Mai không tin chọn đồ vật đoán tương lai bắt cái gì,
sau này sẽ tương quan với nghề nghiệp ấy. Nhưng điều này cũng đại biểu
một loại tốt đẹp chính là nguyện vọng, cho nên thái độ của bé có chút
thành kính, ngồi thẳng trên mặt đất suy nghĩ xem rốt cuộc mình muốn cái
gì.
Những thứ kia đại biểu mong ước tốt đẹp và kỳ vọng của cha mẹ, đều
đặt ở trước mặt bé, có thể đụng tay đến. Thanh Mai bỗng nhiên có
chút cảm động. Cả đời này, nàng mong muốn cũng không nhiều, có thể ăn
được, ngủ ngon, không buồn không lo, làm một người phú quý rảnh rỗi là
đủ rồi.
Đang lúc mọi người chăm chú nhìn, thì Thanh Mai bò người ra phía
trước tay trái bắt được một chồng hoa quế cao, tay phải ôm một ngọc
chẩm*(cái gối đầu), từ từ đứng dậy, nhìn Lý Độ và Uyển Nhu cười rực rỡ.
Trong số khách tới có một vị lão giả khen: “Hoa quế cao có thể ăn,
ngọc chẩm có thể ngủ, có thể ăn có thể ngủ, trường mệnh Phú Quý. Nha đầu này có phúc khí .” .
Lý Độ mỉm cười với người kia nói: “Mượn ngài cát ngôn*(lời nói may mắn).”
Uyển Nhu ôm lấy Thanh Mai, sau khi mọi người ra ngoài thì ở bên tai
bé nhẹ nói : “Mẫu thân cũng không mong con Đại Phú Đại Quý, chỉ nguyện
con có thể bình an, thuận lợi trôi chảy như ý, cả đời không lo, mẫu
thân liền thỏa mãn.” .
Thanh Mai nhìn thấy, khóe mắt bé có một giọt lệ ẩn dấu, trên mặt nụ
cười vẫn là mền nhẹ sáng ngời như vậy, Như nắng sáng rực rỡ ngoài cửa
sổ, đủ để ấm áp bé cả cuộc đời sau này. Bé vươn cái tay nho nhỏ ra, nhẹ
nhàng lau đi nước mắt của bé, y y nha nha vừa nói lời mà không ai có thể nghe hiểu ý của bé. Uyển Nhu giống như là đã hiểu, đối với bé vui mừng
cười.
Thanh Mai qua một tuổi, Lý Nhiên và Trầm Mặc Trúc cũng đã sáu tuổi
rồi, hai nhà nhân tiện thương lượng nên cho bọn hắn học vỡ lòng. Do Lý
Độ dạy văn, Trầm Dịch dạy võ, mỗi người một ngày. Dù sao bọn họ là người rảnh rỗi, có rất nhiều thời gian, con của mình, cháu mình thì tự mình
dạy cũng yên tâm chút ít.
Từ đó, một ngày Lý Nhiên đi Trầm gia, một ngày Trầm Mặc Trúc tới Lý
gia, hai người cùng nhau tập văn luyện võ, qua mấy lần mùa đông và mùa
hạ. Đối với Thanh Mai mà nói, nàng thấy người nhàm chán kia cũng nhiều
hơn mấy lần.
Lý Độ giảng bài học thứ nhât là 《 Ki