Old school Easter eggs.
Thứ Đế

Thứ Đế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323204

Bình chọn: 8.00/10/320 lượt.

kỹ dung nhan, trầm tĩnh mà đi về tẩm cung vẫn sáng rỡ ánh đèn dầu của mẫu phi.

Các cung nữ sớm quỳ thành một đoàn, có một người trẻ tuổi run rẩy không ngớt, người lớn tuổi hơn xem ra đã là mấy chục tuổi, tiều tụy, liên tiếp lau lệ. Lan phi, đã thất sủng nhiều năm, dung mạo vẫn đẹp đẽ như xưa, lãnh ngạo giống đóa tường vi, lại như không có chuyện gì xảy ra, dùng chiếc bát sứ và chày sứ, thong thả ung dung cọ xát, giã nát vỏ cây thơm, cỏ thơm phơi khô làm thành bột hương liệu.

Lan phi họ Khuyết, con cháu sĩ tộc tại Thiên Kinh của hoàng triều Đại Thần, mặc kệ là ở Đại Thần, hay thậm chí là lấy tiêu chuẩn của chư Vương các nước mà xem xét, không nghi ngờ chút nào Lan phi là một mỹ nhân tuyệt thế, dù đã sớm thất sủng, vậy mà hoa thơm vẫn đang độ rực rỡ như năm xưa, toàn thân mặc áo bào màu tím vân hoa màu chàm, nàng ngồi nghiêng ở trên giường La Hán, xinh đẹp như dĩ vãng không gì sánh được.

Nàng từ trước đến giờ luôn chán ghét màu đỏ tươi, nó giống như đang nhắc nhở nàng vĩnh viễn không thể ngồi lên hậu vị. Trong trí nhớ Lê Băng, mẫu thân luôn mặc cẩm bào màu tím đậm hoặc màu đen, vậy mà chúng không có cách nào khiến diễm dung của nàng có mấy phần ảm đạm, ngược lại càng làm nổi bật lên màu da trắng như sương tuyết của nàng, cả ánh mắt của nàng cũng thế.

Mùa tuyết rơi mới đến, vào đêm khuya trong gió buốt, lúc hô hấp phả ra làn sương trắng. Dọc theo mép vạt trước bào phục trên người Lan phi là một đường viền bằng lông Chồn tía, cổ áo để trần lộ ra chiếc cổ trắng như bạch ngọc, hoàn mỹ không tỳ vết, trên cổ rủ xuống một sợi dây đá kim cương màu đen và kim cương màu tím, khúc xạ ánh sáng từ chậu than sưởi lòe lòe rực rỡ, chiêu cáo nhiều năm trước kia nàng được cưng chiều biết bao nhiêu khiến người ta phải đỏ mắt. Đường viền cổ áo bằng lông chồn tía bắt chéo ở trước ngực, bộ ngực sữa đầy đặn tựa như nắm tuyết vẫn mê người giống của thiếu nữ, eo thon mảnh khảnh buộc thật chặt thắt lưng Tử Đoạn màu tím có vân hoa anh đào đen, đai lưng màu vàng kim thắt nút hoa văn kiểu cách phức tạp, giống như một đóa hoa lụa vàng nở ở trên thắt lưng.

( Đoạn là vải sa tanh)

Coi như ở trong cung Trường Lạc, mỗi ngày, Lan phi vẫn tỉ mỉ chuẩn bị trang điểm dung nhan của mình như cũ, giống như lúc nào Hoàng đế cũng có thể sẽ giá lâm, mặc dù thiên tử đương triều đã nhiều năm chưa từng bước chân vào cung Trường Lạc.

Lê Băng trầm tĩnh đi vào trong điện, cung nữ ở hai bên không dám ngẩng đầu lên.

---------- BỔ SUNG THÊM ----------

Chương 5 (5.1):

Ý của hắn là, cũng hi vọng ngày mai hẹn nàng cùng đi dạo lễ hội phải không ? Lê Băng khó có thể khắc chế nội tâm mong đợi, mặc dù nàng biết, bây giờ trở về cung Trường Lạc đã quá muộn, mẫu phi nhất định đã giận dữ từ lâu, tối mai nếu nàng lại muốn ra khỏi cung, căn bản là khó như lên trời.

"Được !" - Thế nhưng nàng vẫn quá kích động mà đáp ứng.

"Không bằng, ngày mai chúng ta hẹn ở Chu Tước môn. Nàng nhận ra được dáng vẻ của ta, mang mặt nạ cũng không sao, nàng cứ đến tìm ta !" - Lúc hắn nói chuyện còn cố ý cúi cong người xuống, mặt đối mặt với nàng cười cười, như muốn để cho nàng nhìn mình càng thêm rõ ràng.

Vậy mà, lời ước định như thể lời thề son sắt, lại làm cho trái tim Lê Băng dâng lên chua xót, nàng chỉ có thể thấy may mắn mình đang đeo mặt nạ, chỉ miễn cưỡng nhếch miệng lên để một nụ cười thoáng hiện ra.

Trừ phi có kỳ tích, nếu không, ngày mai, căn bản là nàng không thể xuất cung . . . . . .

Nàng nên nói thực với hắn, tránh để tối mai hắn phải khổ sở chờ đợi, nhưng trời mới biết nàng có bao nhiêu mong đợi kỳ tích sẽ xuất hiện!

Phượng Toàn cũng chú ý tới nàng còn cầm đóa hoa phù dung trên tay. Chẳng biết tại sao, điều này làm cho hắn rất để ý, hắn sờ sờ trong lồng ngực mình, từ trước đến giờ cũng không có thói quen mang những vật vô dụng, rườm rà lỉnh kỉnh trên người, liếc thấy một tiểu thương ở bên cạnh, liền nói: "Nàng chờ ta một chút !"

Chỉ thấy hắn chạy tới chỗ tiểu thương nhân bán đồ chơi cho nhi đồng đang thu dọn quán, vốn định muốn mua một bông hoa, sau lại nghĩ ý niệm này có chút tục khí cũng có phần khiến người ta ngượng ngùng, hắn khi ấy cảm thấy đóa hoa này thật chói mắt. Sau đó tiện tay chọn một cái chong chóng to như một bông hoa. . . . . .

"Đang định thu dọn quán rồi, tặng cho ngươi đó !" - Tiểu thương nhân cười, phất phất tay.

Phượng Toàn không nhịn được cười, hắn rất thích kết bằng hữu với người làm các ngành nghề trong dân gian, bởi những người này đều khiến hắn cảm nhận được một loại cảm giác chất phác hữu thiện, thân thiết và dịu dàng, cũng bởi vì như vậy, hắn lại càng không thích chiếm lợi của bọn họ, hắn móc ra một thỏi bạc nguyên đưa cho tiểu thương nhân, "Phải về nhà rồi, không cần trả lại tiền thừa !"

"Tạ ơn đại gia !" - Thật là một đại lễ từ trên trời rớt xuống ! Tiểu thương nhân vui mừng, liên tiếp cúi người chào.

Phượng Toàn cầm chiếc chong chóng, quay trở lại bên cạnh Lê Băng, vốn định học theo chiêu trò của ảo thuật gia trên sân khấu chọc cho thiếu phụ, thiếu nữ không ngừng điên cuồng gào thét chói tai, nhưng cuối cùng lại cảm thấy hơi lúng túng