
qua được cửa Luyến Luyến, bất luận yêu cầu này có bao nhiêu hoang đường, hay càng vô lý bao nhiêu, chỉ cần cô mở miệng, tuyệt nhiên mọi chuyện đều thông qua, có thể thấy được môn chủ có bao nhiêu yêu thương chiều chuộng cô.
Còn nhớ rõ năm đầu tiên Luyến Luyến vừa đặt chân đến nước Mỹ, rất nhiều người đều phản đối bọn họ lui tới, đặc biệt là cháu gái của môn chủ phu nhân tiền nhiệm, Liễu Ngôn, em họ không cùng chung huyết thống với Long Thiếu Hạo, còn có bốn đại trưởng lão. Liễu Ngôn vốn đã ái mộ Long Thiếu Hạo từ lâu, chuyện này mọi người trong Long môn đều biết. Mọi người từ trên xuống dưới cũng đã đều xem họ như một đôi thanh mai trúc mã, Long Thiếu Hạo tuy rằng không thương cô ấy giống như yêu thương Liên Mộng, nhưng đối với cô ấy cũng hết sức dung túng, bởi vậy tất cả mọi người đều nghĩ là Long Thiếu Hạo sớm hay muộn cũng có một ngày kết hôn với Liễu Ngôn, ngay cả Liễu Ngôn cũng tự nhận định mình là cô dâu duy nhất của Long Thiếu Hạo. Cho nên khi Long Thiếu Hạo mang theo Luyến Luyến trở về, có thể tưởng tượng được cô ấy đã phẫn nộ như thế nào. Cô ấy oán hận Luyến Luyến đã cướp đi người anh họ yêu quý nhất của cô ấy, cho nên thừa dịp không có mặt Long Thiếu Hạo đã đuổi Luyến Luyến ra khỏi Long môn, mà lúc đó những người khác cũng vui vẻ tán thành, nhưng lại đều mở một mắt nhắm một mắt không can thiệp.
Ai ngờ lúc Long Thiếu Hạo trở về, thiếu chút nữa bới tung cả Long môn lên, hỏi không ra tăm tích Luyến Luyến, Long Thiếu Hạo nôn nóng đến độ phát điên lên
Đó là lần thứ hai mọi người nhìn thấy bộ dáng nổi giận của cậu ta, lồng lộn điên cuồng, còn đáng sợ hơn lần đầu tiên Liên Mộng chết ở trước mắt cậu ta, khiến kẻ khác càng sợ hãi, đêm hôm đó, ngay cả bốn đại trưởng lão đức cao vọng trọng luôn có mặt ở Long môn cũng sợ tới mức trốn tránh ở phía sau không dám ra mặt, hồi hộp căng thẳng đến phát run, chỉ trong một đêm, nề nếp quy cũ của Long môn nổi sóng phong ba, Long Thiếu Hạo cầm súng chĩa thẳng vào Liễu Ngôn, cậu ta lúc đó thật là điên rồi. Long Thiếu Hạo huy động toàn bộ người của Long môn đi tìm Luyến Luyến, thản nhiên tuyên bố nội trong ba giờ đồng hồ không có tin tức, cậu ta ngay lập tức sẽ bắn một phát vào đầu Liễu Ngôn, sau đó từ bỏ ngôi vị môn chủ, cả đời không bao giờ quay về Long môn nữa. Tất cả mọi người đều luống cuống, thế mọi người mới biết cái cô gái mà bọn họ kinh thường kia trong lòng môn chủ của bọn họ đã chiếm vị trí rất quan trọng, so với vị trí môn chủ còn có phân lượng hơn, vì cô, môn chủ có thể không cần bất cứ thứ gì, cái gì đều có thể bỏ qua, thậm chí vì cô có thể đối địch với cả thế giới. Toàn bộ người trong Long môn lúc đó đều cuống cuồng chạy khắp nơi tìm kiếm tông tích cô.
Một giờ đồng hồ chờ đợi nặng nề trôi qua, không ai dám hé miệng nói lời nào, trong đại sảnh một bầu không khí tĩnh lặng nhưng vô cùng khủng bố, Liễu Ngôn bị dọa đến cả người ngây ra, choáng váng hoảng sợ, bị súng chĩa vào đầu, khiếp sợ khóc đến khản cả tiếng, khuôn mặt tái xanh tái xám, ngồi ngây đơ không nhúc nhích, cũng không dám phát ra âm thanh âm gì, thiếu chút nữa chết vì nghẹt thở.
Môn chủ phu nhân tiền nhiệm, cũng chính là kế mẫu của Long Thiếu Hạo, ỷ vào thân phận trưởng bối, đương nhiên ngay tại chỗ ra lệnh Long Thiếu Hạo bỏ khẩu súng xuống.
Long Thiếu Hạo từ từ xoay người nhìn về phía bà ta, khóe miệng khẽ nhếch lên như có ý cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, cậu ta "Ừm" một tiếng, đang lúc môn chủ phu nhân tiền nhiệm đắc ý, lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, không hề báo trước cậu ta bất thình *** h cầm súng bắn về phía sát chân bà ta ba phát, môn chủ phu nhân tiền nhiệm sợ tới mức cuống quít thét lên, hồn phi phách tán, hồn vía lên mây, mọi người lại bị dọa chết khiếp đến ngây người, thở cũng không dám, mọi người trong lòng chỉ biết môn chủ thật sự điên rồi, nếu môn chủ ngay cả môn chủ phu nhân tiền nhiệm mà cũng dám nổ súng, thì những người như bọn họ quả thực cũng chết chắc rồi. Thế mọi người mới biết Long Thiếu Hạo rất đáng sợ, hóa ra trước nay bọn họ bình thường đều bị vẻ thờ ơ, không đếm xỉa đến mọi việc, bộ dáng bất cần đời của cậu ta lừa gạt, thì ra cậu ta đúng là bộ dáng vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn kia, một con người thật đáng sợ, nếu làm cậu ta tức giận nhất định sẽ bị cậu ta không lưu tình chút nào xé thành từng mảnh nhỏ.
Môn chủ phu nhân tiền nhiệm thực ra cũng không phải mẹ đẻ của đương nhiệm môn chủ Long Thiếu Hạo, bà ta là mẹ kế của Long Thiếu Hạo, vốn tên là Liễu Tiêu, lúc Long Thiếu Hạo lên mười, năm ấy bà ta mang theo đứa con gái nhỏ sinh cùng người chồng trước, là Liên Mộng, gả cho cha của Long Thiếu Hạo. Mọi người đối với hai mẹ con bọn họ rất tốt, Long Thiếu Hạo cũng hết sức yêu thương đứa em gái không có quan hệ huyết thống kia, người một nhà cũng rất hoà thuận vui vẻ, thế nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã cướp đi sinh mệnh của Liên Mộng lúc tuổi còn trẻ. Cô ta yêu Long Thiếu Hạo, cho nên vì cậu ta mà chết. Môn chủ phu nhân tiền nhiệm không chịu đựng nỗi cái chết đau thương của con gái yêu, bị đả kích rất lớn, cho nên từ đó đối với Long Thiếu Hạo hận thấu x