XtGem Forum catalog
Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326341

Bình chọn: 9.00/10/634 lượt.

không thông liền ho khan dữ dội. Nghê Uyên cuống quýt chạy ra ngoài lấy chén nước rồi chạy lại, lại đặc biệt cẩn thận ôm hờ lấy Thiển Thâm giúp cô uống nước. Sau khi uống nước xong một lúc lâu sau Thiển Thâm mới trở lại bình thường, tựa vào trong lòng Nghê Uyên thở không ra hơi, lại không muốn động đậy. Nghê Uyên khẽ điều chỉnh tư thế một chút, muốn để Thiển Thâm thoải mái hơn, hắn đưa tay sờ lên trán cô ấy, lại phát hiện ra toàn mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng hoảng sợ, nhịn không được cúi đầu hỏi tiếp: “Đã xảy ra chuyện gì, em nói cho tôi biết đi, Đại Bạch, em nói một chút đi, em như vậy làm cho tôi rất sốt ruột.”

Thiển Thâm khẽ mở nửa con mắt vô lực lắc lắc đầu, khẽ nói: “Tiểu Bạch, anh nói xem có phải tôi là một người đặc biệt không biết tự trọng hay không?”

Nghê Uyên sửng sốt, một lát sau trả lời dứt khoát: “Cái gì mà không biết tự trọng, em nói mê sảng gì đó!”

Thiển Thâm khịt khịt mũi, chóp mũi đỏ ửng, nâng hàng lông mi ướt nhòe nước mắt lên, giọng nói của cô ấy nghèn nghẹn ở cổ chưa bao giờ chua xót như thế: “Chẳng lẽ không đúng sao, tám năm trước chính mình muốn rời bỏ, tám năm sau lại là chính mình muốn tiếp tục. Cuộc sống như thế này thật sự quá mệt mỏi, nhưng mà tôi lại không có cách nào buông tay được, anh nói xem tôi nên làm gì bây giờ?”

Nghê Uyên lập tức hiểu ra. Chuyện này nhất định có liên quan tới Tân Tử, ánh mắt trong phút chóc trở nên sắc bén, nhưng anh ta vẫn dịu dàng nói với Thiển Thâm: “Đại Bạch,tôi biết em không thích nghe, nhưng mà tôi đã sớm nói rằng anh chàng Tân Tử đó không thích hợp với em, thay vì khổ sở như vậy không bằng buông tay đi.”

“Tại sao tôi lại phải buông tay! Vì sao tôi lại phải buông tay!” Tâm tình Thiển Thâm kích động, bỗng nghiên giãy giụa ngồi bật dậy từ trong lòng Nghê Uyên, xoay người đối diện với anh ta: “Tôi làm gì sai, dựa vào đâu muốn tôi phải buông tay!”

Nghê Uyên cười khổ, vội vàng vòng tay qua vỗ nhẹ phía sau lưng cô ấy để cô ấy bình tĩnh: “Nhưng mà hai người bế tắc như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì, cứ như thế mãi chẳng phải tất cả mọi người đều đau khổ sao.”

“Tôi có nỗi khổ tâm của riêng tôi, nhưng tôi không thể nói cho anh ấy biết, tôi không thể.” Thiển Thâm luống cuống lắc đầu, ánh mắt thẫn thờ nhìn một góc giường: “Anh bảo tôi phải nói với anh ấy thế nào đây, nói tôi bị người khác cưỡng bức, anh ấy còn muốn tôi nữa hay không? Lời này tôi không nói được, Tiểu Bạch, anh biết không, tôi rất sợ anh ấy biết chuyện. Không phải tôi sợ anh ấy không quan tâm đến tôi nữa, tôi sợ từ nay về sau anh ấy không còn hận tôi, trái lại thương hại tôi. Tôi cần tình yêu, không phải cần thương hại, nếu chỉ bởi vì tôi đáng thương mà anh ấy tiếp tục sống chung với tôi, tôi thà rằng để cho anh ấy không biết gì cả cứ hận tôi như vây giờ.”

Nghê Uyên rơi vào im lặng, Thiển Thâm chưa từng nói những điều đó đối với hắn, hắn cũng chưa bao giờ biết chuyện cô ấy không muốn cho Tân Tử biết sự việc kia còn có nỗi lo lắng này.

“Huống chi, hiện tại tôi càng không thể nói được, cô gái kia thất thân vì hắn ấy, nếu hiện tại tôi nói cho anh ấy biết tôi cũng đã… anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?” Thiển Thâm tự cười chế giễu, nước mắt chảy xuống không ngừng: “Nhất định anh ấy sẽ cảm thấy Lương Thiển Thâm thật sự đê tiện, thủ đoạn gì cũng có thể làm ra được. Tội gì tôi đây phải tự làm mất thể diện của mình.”

Nghê Uyên hít một hơi thật sâu, không nói câu nào, đưa tay đêm cô ấy ôm vào lòng. Thiển Thâm không hề giãy giụa, khép mắt lại tựa vào trong lòng ngực của hắn ta, giờ phút này cô cần có một bờ vai để cô nghỉ ngơi một chút.

Tiếng nghẹn ngào của cô ấy thỉnh thoảng lại truyền tới, khiến cho hô hấp của hắn cũng run rẩy theo: “Đại Bạch, đừng khóc, không có chuyện gì, em còn có tôi, còn có Cảnh Nhiên, chúng tôi đều ở bên cạnh em, không phải sợ.”

Thiển Thâm khóc mãi rồi ngủ lúc nào không biết, Nghê Uyên đặt cô ấy nằm ngang giường, đắp kín chăn, lại lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô ấy. Khăn mặt trong tay hắn chạy dọc theo hàng mi, mắt rồi đến mũi của cô ấy, đi qua nơi nào nơi đó tinh xảo mỹ lệ không tỳ vết, giống như người trong tranh vẽ, hoàn mỹ không tỳ vết.

Vẫn nhớ năm đó khi hắn tám tuổi, lần đầu tiên hắn gặp cô ấy, cảm giác cô ấy giống như một thiên thần từ trên trời bay xuống trần gian, đẹp vô cùng, hắn chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn cô ấy, đồ chơi cầm trong tay rơi khi nào cũng không biết. Nhưng mà, khi đó hắn cũng tinh tường nhận ra ánh mắt cô ấy nhìn hắn tràn ngập căm hận và ghét bỏ. Mẹ nói với hắn. Đó chính là chị gái nhỏ của con. Hắn trốn ở phía sau lưng mẹ rất cẩn thận quan sát cô ấy đang ngồi trên chiếc xích đu phía sau vườn hoa đọc sách, mái tóc dài màu đen được thắt bím lỏng hình con bướm, cô ấy mặc một chiếc váy trắng công chúa giống như một cô tiểu công chúa chân chính cả người đều tỏa sáng.

Lúc nhỏ, hắn không hiểu vì sao cô ấy lại căm ghét hắn, chỉ biết chạy theo sau cô ấy, bị cô ấy đánh mắng cũng không cãi lại không đánh trả, còn cười ngốc nghếch. Đến tận khi mẹ của cô ấy mất cô ấy nổi điên lên xông đến cào hắn đánh hắn, còn cầm cả một cây kéo nhỏ thiếu