
gì đó anh không biết hay sao? Hay là có điều gì đó anh đã quên mất sao? Cô ấy nói cô ấy muốn lấy anh, vậy có phải cô ấy muốn nói cô ấy vẫn còn tình cảm với anh hay không?
Suy nghĩ của Tân Tử bị vô số bông tuyết che phủ, bóng lưng tuyệt vọng bi thương của Thiển Thâm khiến cho anh chấn động, cảm thấy như trước lúc chia tay với anh cô ấy vô cùng đau khổ.
Dịch Nguyệt San vẫn đứng từ xa quan sát tình hình của bọn họ, cô ta không nghe được bọn họ nói những gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kích động của hai người như thế, tất nhiên là đã cãi nhau một trận. Cô ta thấy Lương Thiển Thâm cuối cùng cũng bỏ đi, mới bước nhanh đến bên người Tân Tử, rất cẩn thận đi đến bên cạnh anh ta nói: “Làm sao vậy? Hai người lại cãi nhau sao? Đều do em không tốt…”
Tân Tử gạt tay Nguyệt San đang đặt trên người anh ra, quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm.
Trong lòng Dịch Nguyệt San kinh hoảng, không khỏi sợ hãi, ánh mắt của Tân Tử nhìn cô xa lạ như vậy, lạnh buốt như vậy.
“Tân Tử…” Nguyệt San cố gắng bày ra một nụ cười mỉm dịu dàng.
“Nguyệt San, Thiển Thâm nói rất đúng, em không nên biến chúng tôi thành những kẻ ngốc.” Con ngươi sáng màu của Tân Tử bao trùm một màu đen tối dày đặc như bóng đêm: “Có một số chuyện tôi không nói ra, nhưng không có nghĩa là cái gì tôi cũng không biết.”
“Tân Tử, lời này của anh có ý gì, em không hiểu.” Nụ cười trên môi Nguyệt San cứng đờ, nhưng cô ta vẫn cố gắng duy trì bộ dáng nhu nhược yếu đuối kia.
“Thiển Thâm là một người nghĩ gì làm đó, cô ấy làm gì hay không làm gì cũng sẽ có những biểu hiện rõ ràng, tôi liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Chỉ là, tính cách của cô ấy luôn khiến người ta hiểu lầm cô ấy là kẻ ác, thật ra không phải vậy.” Tân Tử tiến thêm một bước đến trước mặt Nguyệt San, cúi đầu nhìn xuống trầm giọng nói: “Lúc trước tôi thấy em lẻ loi một mình lang bạt trong xã hội rất đáng thương, lại nghĩ tới tình cảnh gian khổ của mình, liền coi em như em gái, nhưng tôi trăm triệu lần không ngờ được em sẽ biến đổi bộ dáng như ngày hôm nay.”
Tân Tử còn chưa nói xong, nước mắt của Dịch Nguyệt San đã “rào rào” chảy xuống: “Anh muốn nói em là kẻ ác? Tân Tử, tấm lòng của em đối với anh trời đất làm chứng, em im lặng chờ đợi nhiều năm như vậy, anh lại đối xử với em thế này sao, lúc trước ai vì anh bị người khác ép lên giường, là ai khi anh lấy cô ta làm vợ vẫn không kêu một tiếng, làm sao anh có thể đối xử với em như vậy!”
“Vì tôi?” Tân Tử cười lạnh, ánh mắt lạnh buốt, ngay cả chút tình cảm cuối cùng cũng biến mất chẳng còn gì: “Lúc cô bò lên trên giường của người kia rốt cuộc có bao nhiêu là vì tôi, có bao nhiêu vì chính bản thân cô, Nguyệt San, so với tôi cô hiểu rõ hơn nhiều.”
Nguyệt San kinh sợ nhìn Tân Tử, ngay cả nước mắt cũng quên cho rơi xuống, giống như không thể tin những lời nói vừa rồi xuất phát từ miệng của Tân Tử, trái lại khiến cho cô khóc không ra tiếng: “ Còn cái cô Lương Thiển Thâm kia, lúc trước không phải cũng bỏ anh chạy theo người đàn ông khác sao!”
“Cho dù cô ấy bỏ tôi.” Tân Tử ngẩng đầu nhìn về nơi xa: “ Mấy hôm nay, tôi đã tìm ra lựa chọn giữa yêu và hận cô ấy.”
Tân Tử nhắm hai mắt lại, mệt mỏi nhìn Dịch Nguyệt San nói: “Nguyệt San, nếu em còn có chuyện gì cần tôi giúp đỡ cứ nói cho tôi biết, sau đó, chúng ta đường ai nấy đi đi.”
Thiển Thâm kéo hành lý trở lại trước cửa nhà của mình, ngẩn ra đứng ở đó giống như cả chuyện cho tay vào lúi táo lấy chìa khóa cùng đều là một việc đặc biệt tốn sức.
Không muốn động đậy, cứ đứng mãi như vậy, đợi đến khi đứng mệt mỏi, liền ngã xuống.
Đầu Thiển Thâm dựa vào cánh cửa, một lát sau, đôi mắt lại đỏ. Cô liều mạng mở trừng hai mắt, nhưng mà chất lỏng ướt đẫm không có rụt vào, trái lại trọng lượng càng lúc càng nhiều, tiếp đó “lách tách lách tách” rơi trên mặt đất.
Cửa phòng đúng lúc này mở ra từ bên trong, đầu Thiển Thâm còn chưa kịp chuẩn bị lao thẳng vào bên trong, nhưng mà cô không muốn vùng vẫy cứ để mặc kệ bản thân lao thẳng về phía trước, nhưng không có đau đớn, cô va vào một lồng ngực ấm áp.
“Đại Bạch? Tại sao em lại trở về?” Nghê Uyên vội vàng đỡ lấy Thiển Thâm, trước tiên dường như có tật giật mình giải thích: “Tôi chỉ qua giúp em quét dọn vệ sinh…”
Bỗng nhiên anh cảm thấy Thiển Thâm có gì đó khác thường, dùng sức ôm lấy thân mình yêu đuối vô lực của cô ấy, nâng khuôn mặt của cô ấy lên, nhất thời kinh hãi lồng ngực phát đau.
Thiển Thâm mở đôi mắt mờ mịt ra, cẩn thận nhận biết một chút, lông mi như cánh bướm khẽ run lên, tủi thân từ tận đáy lòng bốc lên hừng hực: “Tiểu Bạch…”
Nghê Uyên không chút do dự, lập tức cúi người ngồi xuống ôm lấy Thiển Thâm, bước nhanh vào trong phòng ngủ đặt cô ấy lên trên giường.
“Đại Bạch, làm sao vậy? Tại sao lại khóc đến mức này?” Nghê Uyên vội vã đến mức lông mày thắt lại, nắm chặt tay Thiển Thâm không dám buông ra, đã lâu lắm rồi Thiển Thâm chưa bao giờ khóc vì điều gì, lần này đột nhiên khóc đến mức cả người biến thành như vậy nhất định là gặp phải chuyện gì rất đau lòng.
Nước mắt cũ trên mặt Thiển Thâm còn chưa khô, bị Nghê Uyên hỏi gấp như vậy nước mắt mới lại trào ra, hô hấp