
tiếng vỗ tay chợt vang vọng khắp phòng.
Giờ phút này, Thiển Thâm quả thật bị sợ đến ngây người. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng hình dáng khi chính mình kết hôn sẽ như thế nào, hoặc là nói cô không cho rằng đời này kiếp này chính mình sẽ có một ngày nào đó kết hôn, bởi vậy, cô sẽ không ảo tưởng khi kết hôn nên mặc lễ phục màu trắng hay là màu hồng nhạt, cũng sẽ không ảo tưởng khi kết hôn muốn tới giáo đường hay là tới khách sạn, càng sẽ không ảo tưởng người sắp sửa cùng cô nắm tay cả đời sẽ là người như thế nào.
Lương Thiển Thâm chỉ sợ chưa từng ngây ngốc như thế này, sững sờ nhìn thấy một phòng này ánh nắng chiếu sáng rực rỡ khẽ lóa mắt, hoa hồng nhạt kết thành cổng vòm, bánh ga-tô mười lăm tầng thật lớn, trên nóc nhà trang trí điểm xuyết đầy những bó hoa hồng màu phấn hồng hình cầu, tấm sa màu trắng tinh rủ xuống tạo nên không khí lãng mạn của sảnh tiệc, thảm đỏ thật dài như là không có điểm cuối cùng, còn có không biết bao nhiêu bó hoa thạch anh chói mắt được bọc gói để trên mặt bàn, nhìn thấy tất cả chuyện này, trong lòng cô vừa rồi vẫn còn một chút trấn tĩnh nháy mắt hốt hoảng, một hôn lễ tốt đẹp đến như vậy, nếu thật sự là của cô, dường như không tồi.
“Cô dâu, mời tiến vào.”
Thấy cô dâu vẫn ngây ngốc đứng ở cửa bất động thật lâu, người phụ trách điều khiển chương trình Hạ Quý nhịn không được nhắc nhở một câu.
Lương Thiển Thâm ngẩng đầu, lúc này mới hiểu được chính mình đang ngẩn người, hai cô bé phù dâu đang nâng làn váy thật dài của mình cũng oan ức phải đợi một lúc lâu, đang mê mẩn ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm. Cô vội vàng sửa sang lại nét mặt thật tốt, âm thầm thở sâu một hơi, nhấc chân lên bình tĩnh tự nhiên đi lên phía trước. Tiếng vỗ tay lại vang lên, mấy trăm con mắt toàn bộ chăm chú vào trên người cô.
Mà cô chỉ nhìn chằm chằm cái thân ảnh màu trắng vẫn đứng ở phía trước kia.
Dáng người cao gầy mảnh khảnh, khuôn mặt góc cạnh nhưng trắng xanh, lúc không cười rất cứng nhắc, nhưng mà chỉ hơi cười một chút, liền dịu dàng như nước.
Người kia một tay đút túi quần, một tay đặt ở bên eo, ánh mắt dịu dàng như nước thấm vào trên người cô liền không hề thu hồi lại, sắc môi nhạt màu khẽ cong lên, vẫn duy trì nụ cười thanh nhã.
Sự kiện Lương Thiển Thâm cuối cùng cũng lắng xuống, hiệu trưởng ra mặt cùng bạn đồng môn Lương Tất Trường nói chuyện thật lâu, cuối cùng bạn đồng môn Lương đưa ra các quyết định “Hối cải để làm người mới”, “Làm người một lần nữa”, “cam đoan” không bao giờ gây chuyện thị phi. Cho nên, sau một tuần lễ, trên bảng thông báo ở tầng một dán một tờ thông báo xử phạt, Lương Thiển Thâm lại trở lại lớp để đi học.
Trong thời điểm cô đi vào phòng học, những người đi qua tất cả giống như đều là dụng cụ quét hình tia X-quang hướng về phía cô cuồng quét một trận, tóc đã nhuộm trở lại, tuy rằng vẫn rất hung hăng càn quấy mặc quần áo của mình, có điều dù sao cũng gắn huy hiệu trường ở bên ngoài. Cô nhìn không chớp mắt đi đến chỗ ngồi của chính mình, lại nhìn thấy trên bàn đã để sẵn hộp bút cùng sách giáo khoa —— Có người chiếm chỗ của cô.
Lương Thiển Thâm thật muốn ngửa mặt nhìn trời cười dài, vài ngày không tới lớp chẳng lẽ lại trở thành cô thật sự thôi học.
“Ai?” Thiển Thâm hất cằm hỏi Mạc Thiên.
Mạc Thiên vô tội mà đem mặt từ trên quyển sách tiếng anh chuyển dời đến trên người của cô: “Cái này… ngày hôm qua có học sinh mới vừa mới chuyển tới.”
“Hả?” Thiển Thâm ý tứ sâu xa lặp lại một lần: “Học sinh mới.” Cuối cùng còn cố tình nhấn nhá âm điệu một cách kỳ quái.
Hất vung tay một cái, sách giáo khoa và hộp bút rào rào văng tán loạn rơi xuống mặt đất, cô không có sợ hãi ngồi xuống, trước mắt bao nhiêu người ung dung tự nhiên lấy ra hộp bút và sách giáo khoa của chính mình. Mạc Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả những chuyện này, nhưng lại không nói một câu nên lời.
“Cậu bạn học này.” Có tiếng nói vang lên ở phía sau Thiển Thâm: “Đây là do cậu gây nên hả?”
Thiển Thâm không kiên nhẫn vừa quay đầu lại, đột nhiên nhếch lông mày lên có hứng thú đánh giá nam sinh kia: “Là tôi, có ý kiến gì không?”
Học sinh mới chỉ chỉ sách và bút trên mặt đất, vốn cũng muốn tức giận, nhưng mà vừa thấy Thiển Thâm quay đầu lại trong lúc nhất thời đã quên mất chính mình muốn nói gì.
“Tôi, tôi muốn nói, tại sao cậu có thể tự ý đem đồ của người khác ném loạn cơ chứ.”
Thiển Thâm một tay chống sau đầu, khá hứng thú nhìn khuôn mặt lúc hồng lúc trắng của học sinh mới, cười trêu nói: “Đây là chỗ của tôi, cậu chiếm chỗ của tôi vậy thì cậu có thể có lý không?”
“Chỗ của cậu?” Học sinh mới thực sự ngỡ ngàng.
“Mạc Thiên, cậu là người câm sao, nói cho cậu ta biết chỗ này là của ai.”
Chiến tranh chuyển tới bên phía Mạc Thiên, Mạc Thiên xấu hổ hết nhìn trái, lại ngó phải, lắp bắp không biết nên nói như thế nào.
“Mấy cô cậu chỗ kia, sao lại thế này, chuông kêu rồi, mau ngồi xuống.” Thấy giáo ôm một chồng bài thi đi đến.
“Thầy Lý, cô bạn học này nói đây là chỗ của cô ấy.”
Lương Thiển Thâm chẳng muốn nhấc mí mắt lên nhìn cái lão yêu quái kia.
“Ah, Lương Thiển Thâm, trò đã trở lại.” Giống như hơi chút kinh ngạc, sa