năm thanh xuân muốn tìm lại tình yêu của hắn, là cô đần độn.
Uông Hiểu Nhu lao ra phòng họp, ở tại cửa ra vào thiếu chút nữa đụng vào Hạ Mạn Nghê.
"Quả thật là con hồ ly tinh a! Thư ký xinh đẹp sẽ luôn trèo lên giường ông chủ đấy!" Uông Hiểu Nhu lau đi nước mắt, lạnh lùng trợn mắt nhìn Hạ Mạn Nghê một cái. "Nhớ kỹ, hắn có thể đối với tôi như vậy, về sau cũng sẽ đối cô như vậy, cô ngàn vạn đừng đắc ý, Tần Hạo Đông chính là một người lãnh khốc vô tình như vậy."
"Anh ấy sẽ không đối với tôi như vậy , bởi vì tôi cho dù bỏ rơi chồng, cũng sẽ không là người phụ nữ bỏ rơi con." Hạ Mạn Nghê thương hại nói với Uông Hiểu Nhu.
"Tần Hạo Đông thật là mắt bị mù, ban đầu làm sao sẽ yêu một người phụ nữ giống như cô? Quả thật, ánh mắt nhìn người của hắn có vấn đề."
"Cô!" "Đi nhanh đi, có nghe qua chuyện tôi cùng Giang Tử Vân đánh nhau không? Chính là do scandal bạn gái Hạo Đông a, vì cùng cô ấy giành đàn ông, tôi và cô ấy đánh một trận rất to, kéo đầu cô ta một phát, cắn tay của cô ta. . . . . . Cô nghĩ có muốn hay không thử một chút?"
Uông Hiểu Nhu trợn to mắt."Cái người đàn bà điên này!"
"Đúng vậy a, tôi là người điên, nếu không làm sao để cho hắn cho coi trọng? Ánh mắt của hắn vốn là rất đặc biệt a, nếu không lúc trước cũng sẽ không cưới cô rồi." Hạ Mạn Nghê nhếch khóe môi, chê cười, đây chính là giúp Tần Hạo Đông báo thù hai cái tát này.
Cô nhìn thấy hắn bị đánh, so với hắn còn đau hơn, nhất là bị một người phụ nữ như vậy đánh, cô thấy không đáng giá! Tâm nhéo thành một đoàn, khó chịu chỉ muốn thét chói tai, người phụ nữ này không đi nữa, thật muốn ẩu đả.
Thật may là Uông Hiểu Nhu giận đùng đùng bỏ đi, lúc đi cô ta lấy ví da thật dài còn hung hăng ném lên trên người cô, dám đánh cô một cái.
Hạ Mạn Nghê xoa xoa cánh tay bị đánh đau, chân mày cau lại, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Hạo Đông đứng cạnh cửa chớp cũng không chớp nhìn cô.
"Cũng nghe được?"
Cô bĩu môi, đáp nhẹ tiếng: "Ừ."
"Vẫn đồng ý gả cho anh sao?"
"Tại sao không muốn? Bởi vì anh rất hèn nhát bị vợ trước đánh sao? Hay là bởi vì anh lợi dụng cô ấy để lấy tình thương của mẹ cho Ân Ân?"
Tần Hạo Đông giật nhẹ môi. "Thật không sợ anh đối với em giống như đối với Hiểu Nhu sao?"
Hạ Mạn Nghê nháy mắt mấy cái, cười: "Vậy anh sợ em đối với anh giống như cô ấy từng đối với anh không?"
Là hắn bị vứt bỏ, nói thế nào, thì cũng hẳn là hắn tương đối sợ mới đúng, không phải sao?
"Nghe lời nói thật sao?"
"Ừ." Cô ngẩng mặt nhìn hắn, chờ đáp án của hắn.
"Không sợ."
Cô chau chau mày. "Tại sao?" Cô trông có vẻ dễ khi dễ sao? Hay là hắn ăn hết cô rồi, biết cô trốn cũng không thoát lòng bàn tay của hắn?
"Bởi vì, em cũng là đứa bé a." Hắn đưa tay nhéo mũi cô.
"Em rất giống đứa bé, chỉ biết ỷ lại người ta, quấn quýt người ta, thỉnh thoảng bốc đồng cáu gắt nói không để ý người ta, đến cuối cùng vẫn trở lại bên cạnh người lớn. . . . . ."
Cô hoàn toàn nghe không hiểu người đàn ông này ở đây nói bậy cái gì.
Cô đã hai mươi sáu tuổi, hắn cho là sáu tuổi sao? Vẫn còn là trẻ con sao!
Bất quá hắn không sợ là tốt rồi, chỉ cần người đàn ông này vui vẻ, cô cũng sẽ vui vẻ đi?
Không bao giờ muốn nhìn thấy tâm hắn bị tổn thương nữa. Tuyệt đối không muốn.
Nghĩ tới đây, Hạ Mạn Nghê đột nhiên giang hai cánh tay tiến lên ôm lấy hắn, thật chặt, giống như là quyết định nếu ôm hắn cả đời như vậy, không bao giờ nữa buông tay.
"Em yêu anh, Tần Hạo Đông." Cô nhỏ giọng nói.
Tần Hạo Đông cười, biết người phụ nữ nhỏ bé này là đang dùng phương thức của cô để an ủi tim của hắn.
Chính là như vậy, đáng yêu cực kỳ. Để cho lòng của hắn, luôn là cảm động, luôn là ngọt, luôn là. . . . . . Cảm thấy hạnh phúc. Gặp nhau không tới ba mươi ngày, thế nhưng hắn lại cảm giác giống như một trăm ngày hạnh phúc cùng cảm động. "Tôi nói rồi, một ngón tay cảu cô cũng đừng động, cậu bây giờ đang làm gì?" Một giọng nói quen thuộc mê người ở sau lưng bọn hắn vang lên.
Là ngọc thụ lâm phong, tôn quý bức người thủ lĩnh tập đoàn Bắc Phong, Thụ Á Phong.
Hạ Mạn Nghê vừa nghe, cả người từ trong ngực Tần Hạo Đông nhảy ra. Cô là bởi vì xấu hổ, để cho người ta bắt gặp cô cùng Tần Hạo Đông ôm chặt như vậy, nhưng khi nhìn ở trong mắt Tần Hạo Đông chuyện này lại không hề gì.
Hắn cố ý đem cô bắt ôm trở lại, khiêu khích đối với Thụ Á Phong đang chau mày. "Cậu tới vừa đúng lúc, chuẩn bị một đại hồng bao chờ đón thiệp mừng của tôi thôi."
Thụ Á Phong nghe vậy, khóe miệng nhẹ nhếch, nhìn về khuôn mặt ngượng ngùng của Hạ Mạn Nghê ở trong ngực hắn, ánh mắt lần nữa trở về gương mặt đắc ý tràn đầy hạnh phúc bạn tốt kiêm đồng nghiệp Tần Hạo Đông của mình.
Quả đúng như vậy a, một đôi trời đất tạo nên, chỉ là không nghĩ tới tốc độ lại nhanh như vậy.
"Hai người các ngươi. . . . . . Uống qua rượu sao?" Đây là vấn đề cái gì quỷ? Tần Hạo Đông cùng Hạ Mạn Nghê hai mặt cùng mù mịt, không hiểu tại sao Thụ Á Phong đột nhiên hỏi cái này?
"Uống qua chứ?" Một đôi mày kiếm nhìn sáng sủa, nụ cười đặc biệt, thay phiên ôm lấy hai người."Quả thật uống qua a, vừa hôn đính ước sao?"
Trong phút chốc, Hạ Mạn Nghê cả khuôn mặt nóng lên, nh