Polaroid
Thử Ly Hôn

Thử Ly Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323040

Bình chọn: 9.00/10/304 lượt.

nhiệm tháng trước, không thể trong một thời gian nhanh như vậy lại nhảy vọt lên hai cấp được.

Lúc đầu, người anh nghi ngờ là An Thư Mỹ vì rất nhiều biểu hiện khác lạ của cô ta. Sau này biết mục tiêu của An Thư Mỹ không phải chức Giám đốc Phòng marketing mà chính là anh.

Như thế chỉ còn lại đúng một người là Bạch Đào Ninh. Bạch Đào Ninh là một tên vừa thủ đoạn vừa có dã tâm, lại có năng lực. Hắn đúng là một đối thủ đáng gờm nhất của anh. Đã ly hôn với Vương Nhã Khả, dù gì cũng là vợ chồng với nhau mấy năm trời, anh cũng hy vọng cô có thể tìm được hạnh phúc thực sự của mình.

Ánh mắt Vương Nhã Khả đã hướng về Bạch Đào Ninh, xét trên một góc độ nhất định nào đó, đúng là anh ta rất ưu tú. Nhưng lần này, chuyện ở vùng Hoa Bắc nếu đúng là do Bạch Đào Ninh thì mọi thứ lại hoàn toàn khác.

Anh không thích bài xích hay cạnh tranh với người khác. Sống trong xã hội này làm gì có chỗ nào không có sự cạnh tranh chứ? Nhưng dùng thủ đoạn nhỏ nhen, thấp hèn như vậy để hại người ta, thì cái đó lại thuộc về vấn đề nhân phẩm. Hơn nữa, anh ta làm những việc này đều lén lút sau lưng, nên sự chu đáo của anh ta với Vương Nhã Khả khiến anh cũng rất nghi ngờ.

Nhưng Ân Tấn Minh không có chứng cứ xác thực để chứng minh tất cả đều do Bạch Đào Ninh làm, cho nên anh chỉ có thể nhắc nhở Vương Nhã Khả chớ có đắm mình quá sâu, nhưng có vẻ mọi thứ đã hoàn toàn ngược lại.

Vì vậy, cả buổi tối Ân Tấn Minh luôn do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Vương Nhã Khả để phân tích mối quan hệ giữa họ hay không? Nhưng Vương Nhã Khả liệu có nghe anh nói không? Vạn nhất nếu thủ phạm không phải là Bạch Đào Ninh, như thế việc anh làm chẳng phải là hành vi quá bỉ ổi hay sao?

Suy tính trước sau, chiếc điện thoại tựa như có sức nặng ngàn cân, anh cứ cầm lên rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại cầm lên, không sao có đủ dũng khí để gọi.

Đúng lúc ấy, Vương Nhã Khả lại gọi điện về. Ân Tấn Minh vui mừng khôn xiết, hành động này chứng tỏ, Vương Nhã Khả không như những gì cô ấy nói, mối quan hệ giữa cô và Bạch Đào Ninh không thân mật đến như vậy. Nếu không thì lúc này cô làm gì còn tâm trạng, làm gì có thời gian mà gọi điện thoại về nhà.

Nhưng Vương Nhã Khả đang có chuyện, vừa nói được mấy câu đã khiến anh giận sôi máu, cô chẳng khách sáo nói: “Nói những lời dễ nghe thì cũng phải xem là đang nói chuyện với ai. Với anh hả? Xin lỗi, tôi vẫn chưa học được”.

Anh cố kìm nén nộ khí đang ngùn ngụt trong lồng ngực, nói: “Tôi không muốn cãi nhau với cô, chỉ muốn nói chuyện với cô một chút, lần này ở Thạch Gia trang…”.

“Tôi không muốn nói chuyện với anh!”, Vương Nhã Khả ương bướng, gằn giọng nói, “Chuyện của anh tôi hoàn toàn không có bất cứ hứng thú nào hết!”.

“Không hẳn là chuyện của tôi…”

“Chuyện của ai cũng chẳng liên quan đến tôi”, đến Thạch Gia trang là anh đi cùng An Thư Mỹ. Anh nói là không phải chuyện riêng của anh, nếu vậy đương nhiên là chuyện của họ rồi. Cô không muốn nghe, không muốn nghe bất cứ điều gì dù chỉ một chút. Vương Nhã Khả liếc ngang ngó dọc một vòng, thấy phía bên phải có quán bar, ánh đèn đủ màu sắc soi sáng một khoảng không, nhất thời cô quyết định không về nhà nữa, “Giờ tôi đi vào quán bar đây, không nói chuyện nữa!”.

“Đã muộn thế này còn đi quán bar? Quán bar ở đâu? Khi nào thì về?, Ân Tấn Minh vội vã, cao giọng hỏi dồn.

“Encounter”, Vương Nhã Khả cười lạnh, vừa mang chút hờn dỗi lại như vừa tự trách mình nói, “Biết quán bar đó không? Nơi này có tỷ lệ tình một đêm rất cao, đêm nay tôi không về, tôi đi tìm tình một đêm đây!”.

“Vương Nhã Khả!”, giọng nói tức giận không thể nào chịu đựng được thêm nữa của Ân Tấn Minh truyền đến qua ống nghe.

“Gọi cái gì? Sao phải to tiếng thế? Đúng là anh muốn tìm tôi sao? Vậy đến Encounter uống rượu với tôi. Bây giờ, tôi không tốn hơi thừa lời mà tranh cãi với anh nữa!”

Vương Nhã Khả cúp máy, thực ra cô cũng nhận ra An Thư Mỹ không ở bên, chỉ có một mình Ân Tấn Minh, nên cô cũng thấy thoải mái hơn chút. Nhưng, nghĩ đến những lời ba hoa khoác lác với Ân Tấn Minh trong điện thoại, rồi nghĩ đến lúc cô mạo hiểm một mình đi vào hang cọp là nhà Bạch Đào Ninh trước đó, nghĩ đến chuyện mà Ân Tấn Minh muốn nói với cô liên quan đến chuyện Thạch Gia trang, Nhã Khả cảm thấy lúc này đối mặt với Ân Tấn Minh là một chuyện rất khó khăn. Cô đành phải đến quán bar để giết thời gian.

Nghe thấy giọng điệu vội vã trong điện thoại, Ân Tấn Minh thầm nghiến răng nghiến lợi, ý tốt đã không được báo đáp lại còn bị cô châm chọc những lời chẳng hay ho gì.

Buông điện thoại xuống, ngồi trên sofa, anh tiện tay với lấy chiếc điều khiển mở tivi. Kênh thể thao đang chiếu trận bóng đá, Ân Tấn Minh ngả người ra ghế, cố gắng tập trung theo dõi trận đấu, hậm hực nghĩ, ai thích quản cô chứ? Cô thích về thì về.

Vương Nhã Khả ngồi ở quầy rượu trong quán bar với ly cocktail màu xanh lam trước mắt, đắm mình trong luồng sáng đủ mọi sắc màu, vô cùng diễm lệ đó nhưng tâm trạng lại cực kỳ tồi tệ.

Bạch Đào Ninh rất tức giận nhưng lại chỉ im lặng nhìn cô rời khỏi nhà. Anh ta không níu giữ, không đuổi theo, cũng không thèm gọi điện thoại