
ngốc, ở nhà rõ ràng đã có một cô vợ vừa có xuân tình, vừa có phẩm vị, lại có tư tưởng, thế mà vẫn còn muốn đứng núi này trông núi nọ.
Chương Tây cũng chẳng thèm để ý đến ngươi đàn bà kia. Vấn đề chủ yếu là từ người đàn ông nhà mình, cô ta chẳng qua chỉ là đồng phạm mà thôi. Chương Tây liếc nhìn cô ta một ánh mắt coi thường, nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ: “Cút!”.
Người phụ nữ đó không dám nói tiếng nào liền len lén cầm lấy túi xách rồi nhanh chóng bước đi, vừa đi được vài bước liền quay đầu lại, ném cho Dương Thành Hải một ánh mắt đầy oán hận.
Chương Tây có chút hả dạ, nhưng khi ánh mắt vừa đảo qua Dương Thành Hải thì chút hả dạ đó đều bị những tức giận cùng oán hận thay thế, châm chọc nói: “Mới mấy ngày không gặp mà đã ‘cường tráng’ đến thế rồi cơ à?”
Dương Thành Hải đã nhanh chóng tìm thấy quần áo mặc vào, giọng nói có vẻ nhẫn nhịn: “Ai ‘cường tráng’ chứ? Em không thể nói chuyện trong sáng một chút sao?”.
“Không phải ‘cường tráng’ mà lại tùy tiện tìm một người phụ nữ khác lên giường sao? À, đúng rồi, không phải trên giường, mà là dưới đất.” Chương Tây lại châm chọc.
Dương Thành Hải có chút không nắm bắt được, phản ứng của Chương Tây rất không bình thường. Anh ta biết Chương Tây luôn rất oán giận mình, cũng không phải anh ta không muốn làm cùng cô, nhưng gì cũng đã lấy nhau được năm năm, cuộc sống bình lặng đến nỗi có quăng xuống nước cũng chẳng buồn gợn sóng, cảm giác ban đầu sớm đã nhạt phai, còn gì là lãng mạn, còn gì là tình cảm nữa. Anh ta thực sự đã không còn cảm hứng, nghĩa vụ vợ chồng cũng chỉ có thể một tuần hay nửa tháng mới làm một lần.
Chương Tây muối giữ thể diện, những chuyện này cứ buồn trong lòng mà không dám nói ra.
Có điều Phương Lâm Lang thì không như vậy. Hoa nhà dù có thơm cũng không thể bằng hoa dại. Hơn nữa, bông hoa kia lại vừa mới hái không lâu, còn rất tươi mới. Anh ta cũng phải trải qua biết bao day dứt, dằn vặt mới bước vào con đường này. Hai lần trước đưa về nhà đều không sao, ai mà biết lần này Chương Tây lại trở về sớm hơn một tuần so với kế hoạch.
Bây giờ anh ta lại muốn Chương Tây sẽ cãi nhau một trận, chỉ cần cô làm ầm lên thì sự việc sẽ dễ giải quyết hơn. Nhưng cô không làm ầm cũng không cãi cọ, dường như rất bình tĩnh. Theo như hiểu biết của anh ta, Chương Tây càng tức giận sẽ càng bình tĩnh, mà càng bình tĩnh thì sự bùng nổ càng khiến cho người ta kinh sợ.
Dương Thành Hải muốn lừa gạt cho qua chuyện này liền nở nụ cười: “Anh chỉ vì có nhu cầu sinh lý thôi mà!”.
Chương Tây cười lạnh một tiếng, không tiếp lời anh ta mà chỉ lạnh nhạt hỏi: “Các người như vậy bao nhiêu lần rồi?”.
“Lần đầu tiên, tuyệt đối là lần đầu tiên. Bà xã, nhất định không có lần sau.”, Dương Thành Hải cười nịnh nọt lấy lòng. Chương Tây càng không nổi cáu, anh ta lại càng thấp giọng xuống nước, bởi vì anh ta không muốn sự việc đi quá xa đến mức không thể nắm bắt được.
Chương Tây kịp xoay người ngay khoảnh khắc tay anh ta chuẩn bị đặt lên vai cô, vừa khinh miệt vừa chán ghét nói: “Kinh tởm!”. Với con mắt nhạy bén của một tác giả như cô, cái liếc mắt đầy thâm ý của người nữ kia lúc rời đi, mới một lần sao? Một lần mà lại có ánh mắt đó sao?
Chương Tây coi thường nhât chính là vô sỉ và lừa gạt. Dương Thành Hải coi cô là con ngốc sao? Cô dùng giọng điệu chắc chắn không thể hoài nghi, kiên định mà lạnh lẽo nói: “Ly hôn!”.
Dương Thành Hải giật mình, hai từ đó thốt ra từ miệng Chương Tây xưa nay là người nói một không hai.
Dương Thành Hải không muốn ly hôn, nhưng điều này không có nghĩa là anh ta rất yêu Chương Tây. Là trưởng phòng Thị trường, anh đã gặp không biết bao nhiêu khách hàng, thấy không biết bao nhiêu người đẹp. Tuy rằng Chương Tây rất xinh đẹp, lại hiểu biết, đi trên đường tỷ lệ người quay đầu lại nhìn phải lên tới chín mươi phần trăm, nhưng đã hơn năm năm rồi, bao nhiêu tình bao nhiêu ý cũng đã đặt hết vào tường dầu gạo muối, cho dù là Tây Thi, ngày ngắm đêm xem thì cũng biến thành Đông Thi, huống hồ cuộc sống hằng ngày cứ nhạt nhẽo như nước, nhàm chán như vậy không hợp với tính cách của anh ta.
Nhưng nếu thực sự ly hôn, thì vẫn còn nhiều điều phải suy xét. Đầu tiên, số tiền trong tài khoản thì rõ ràng rồi, có thể thương lượng được, nhưng ngôi nhà ba tầng mua trên danh nghĩa của cả hai thì sẽ thuộc về ai đây? Quan trọng là, có một vợ xinh đẹp là một tác giả nổi tiếng dù sao cũng thật hãnh diện, nếu ly hôn rồi, làm sao tìm được người tốt như vậy nữa? Thêm nữa, Chương Tây bình thường mồm mép lợi hại như vậy vì cô ấy là nhà văn mà, bệnh nghề nghiệp thôi, thực ra cô ấy bên ngoài thì mạnh miệng chứ lòng dạ lại mềm yếu, là một người phụ nữ giỏi việc nước đảm việc nhà, đối xử với anh ta rất tốt, vun vén gia đình chu đáo. Song, Chương Tây cũng rất bình tĩnh. Giống như sự việc lần này, ai gặp phải cũng sẽ cảm thấy như long trời lở đất, nhưng cô lại rất bình tĩnh, chỉ yên lặng ngồi đây, không thèm đụng đến anh ta dù chỉ một ngón tay.
Càng nói, những ưu điểm của Chương Tây càng hiện rõ mồn một, huống hồ anh ta lại là người sai trước. Dương Thành Hải liền trở nên gấp gáp: “Anh là đàn