XtGem Forum catalog
Thu Mua Vợ Trước

Thu Mua Vợ Trước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321962

Bình chọn: 10.00/10/196 lượt.

Tóm lại là em không có mang thai và sinh ra đứa trẻ nào cả, em không biết anh nghe từ đâu tin tức hoang đường như vậy, em chỉ có thể nói cho anh biết, anh,

bị, lừa gạt, rồi !"

Hai người giống như đang cãi nhau? Phương

Phương núp ở sau quầy kéo dài lỗ tai ra để nghe lén, nhưng khoảng cách

khá xa nên cô không nghe thấy rõ ràng lắm hai người đang nói chuyện gì,

cô quay đầu lại sau lưng nhìn một cái, chỉ thấy cánh cửa phía trong mở

rộng ra, người ngồi trước cái bàn nhỏ —— không thấy đâu!

Cô kinh sợ. "Tiểu Mị? !" Cô vọt nhanh vào bên trong tìm. "Tiểu Mị? Tiểu Mị? Con đang ở đâu?" Bên kia, Lê Thượng Thần trầm giọng hỏi: "Em mang thai tại sao không nói cho anh biết?"

"Em không có mang thai." Từ Lỵ Hoan kiên quyết chết không chịu thừa nhận.

"Cho dù có, cũng là chuyện chúng ta sau khi ly hôn em mới biết mình mang thai, không có liên quan gì đến anh."

"Chỉ cần đứa bé là con của anh, anh liền có quan hệ."

"Em nói không có đứa bé nào cả, anh lầm rồi." Đáng ghét, anh tại sao kiên

trì đối với đứa bé như vậy? Không phải là anh không coi trọng gia đình

sao?

"Em khẳng định chưa bao giờ mang thai sao?"

"Không có!"

"Thật không có?"

"Không có chính là không có, anh muốn em phải nói lại mấy lần ——"

Đột nhiên, một bé trai từ bên cạnh nhào tới, ôm lấy hông của Từ Lỵ Hoan, cắt ngang lời của cô.

"Mẹ, con muốn uống sữa milo. . . . . ." Cậu bé mở miệng nói bi bô, giọng nói trẻ con êm dịu rất ngọt ngào, khiến người có tâm địa sắt đá nghe cũng

sẽ mỉm cười. Cậu bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú đáng yêu, đôi con

ngươi mắt màu đen ngây thơ trong sáng, đang nhấp nháy lên xuống, khuôn

mặt nhỏ bé trắng nõn, hai má phúng phính hướng trên người mẹ nhóc cọ cọ, khiến cả người Từ Lỵ Hoan mềm nhũn tê dại.

Lê Thượng

Thần ngơ ngác nhìn đứa bé trai trước mắt, gương mặt này tuấn tú, miệng

mũi tinh tế tỉ mỉ rất giống anh, màu da trắng nõn cùng anh tuyệt đối đúc ra từ một khuôn, cậu bé này quả thực giống như phiên bản thứ hai của

anh vậy! bé trai cười một tiếng, làm anh cảm thấy toàn bộ thế giới xung

quanh bỗng dưng phát sáng.

Bé trai nhìn anh một cái, vẻ

mặt không biểu lộ bất cứ hứng thú gì, tựa như nhìn thấy một người xa lạ, nhóc con quấn lấy mẹ mình tiếp tục làm nũng. "Mẹ, con muốn uống sữa

milo!"

"Không cho phép uống." Từ Lỵ Hoan nhức đầu muốn

chết rồi, ánh mắt quét về phía quầy, Phương Phương mặt lúng túng, không tiếng động mấp máy môi nói với cô: thật xin lỗi, mình không lưu ý có

một chút thôi, Tiểu Mị đã không thấy tăm hơi đâu rồi ——

Lê Thượng Thần lạnh nhạt nói: "Nếu em đã kiên trì nói không có sinh ra đứa bé nào cả, chắc là em ở bờ sông nhặt được một quả đào, mở quả đào ra

mới phát hiện bên trong có một đứa trẻ rất giống anh, liền thuận tay đem về nuôi lớn đến như vậy?"

Từ Lỵ Hoan xấu hổ, phẫn

nộ ôm lấy con trai mình. "Sau khi ly hôn, em mới phát hiện mình mang

thai cục cưng, lúc chúng ta kết hôn, đã thảo luận qua với nhau hai người đều không muốn có con, em đoán chừng anh sẽ không muốn đứa nhỏ này, nên em không nói cho anh biết." Kỳ sinh lý của cô chưa từng chính xác lần

nào, cá tính vừa thô cạch lại vừa không dịu dàng hiền thục của cô, hại

cô trong bụng có cục cưng được bốn tháng thì mới phát hiện mình mang

thai, tính ra thì có lẽ là trước khi ly hôn cô đã có thai rồi.

"Anh hỏi em nhiều lần, tại sao em vẫn kiên trì không chịu thừa nhận, thậm chí còn nói dối?"

"Bởi vì em không muốn đem Tiểu Mị giao cho anh. Em không cảm thấy anh sẽ là

một người ba tốt." Không quan tâm đến con cái, công việc lúc nào cũng bề bộn, luôn không có ở nhà, con trai đi theo anh, sẽ không được lớn lên

trong môi trường bình thường và được chăm sóc giáo dục với điều kiện tốt nhất.

Mắt của anh khẽ khép lại, giọng nói càng lạnh hơn vài lần. "Mặc kệ anh sẽ là một người ba như thế nào, nó là con của anh, chỉ cần có thể chứng minh là trong lúc chúng ta chưa ly hôn em đã mang

thai con của anh, anh bất cứ lúc nào cũng có thể mang nó đi."

"Anh không thể cướp Tiểu Mị của em đi!" Từ Lỵ Hoan khẩn trương, anh muốn có con trai?

"Như vậy em liền dẫn con của chúng ta đi gặp ba anh, ba ngày là tốt rồi, giúp anh lấy được khoản tiền kia."

Cô hồ đồ rồi. "Anh. . . . . . Anh chính là muốn có số di sản kia?"

"Anh không phải vừa mới nói rất rõ ràng rồi sao?"

Cô lo lắng, cho nên không phải là anh cần đứa con của mình? Anh cố tình

gây sự, truy hỏi tới cùng, mục tiêu thủy chung là di sản?

Nhìn anh nhìn chằm chằm con trai mình, giống như đang nhìn sinh vật cổ quái

khó hiểu nào đó, sắc mặt lạnh nhạt, trong mắt không có sự hứng thú nào

với đưa nhỏ so với nhiệt độ của ly cà phê trên bàn còn lạnh hơn mấy

phần, hơn nữa anh căn bản không nhìn cô mấy lần.

Đáy

lòng cô lạnh lẽo, đây chính là người đàn ông mà cô yêu sao? Anh rất ích

kỉ, chỉ vì mình mà suy nghĩ, anh nhấn mạnh quyền lợi làm cha của mình,

chỉ vì muốn giành được số tiền đó, nếu không phải bởi vì ba anh ra điều kiện cổ quái kia, chỉ sợ anh cả đời cũng sẽ không tìm tới mẹ con bọn họ đi?

Cô tuyệt đối không thể đem con trai mình giao cho anh.

"Được rồi. Em có thể dẫn Tiểu Mị đến gặp