
của cô ấy cũng có lí. Cô ấy… có nói qua chuyện của ba với
con không? Cô ấy từng nói qua chuyện của ba với con sao?”
“Ừ…” Lại uống một ngụm, đầu nhỏ rung một cái.
Điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu, nhưng vẫn khiến anh cảm thấy thất
vọng. “nếu như ba cho con ngày ngày được uống milo, muốn uống bao nhiêu
thì uống bây nhiêu, con có muốn ở với ba không?” Dùng vật chất dụ dỗ trẻ con, rất giảo hoạt, nhưng nhịn không được vẫn muốn hỏi.
Bé trai nghe vậy sửng sốt, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn xuất hiện biểu tình giao chiến, nhưng cuối cùng nó kiên quyết lắc đầu.
“Con ngoan, con nhất định rất yêu mẹ?” Tình yêu thức ăn cũng không dụ dỗ
được đứa bé này phản bội mẹ mình, anh cảm thấy vui mừng vì cô, nhưng
cũng cô đơn.
Đột nhiên, một hồi tiếng chân dồn dập của phụ nữ chạy từ trên tầng xuống. “Tiểu Mị!”
Giọng nói này, hai cha con cũng nhận ra được. “Viu” một tiếng, hai người không hẹn mà cùng dấu cốc sữa ra sau lưng.
“Tiểu Mị…” Từ Lỵ Hoan kinh hoảng đến khi nhìn thấy hai cha con ngồi trên bàn ăn thì ngưng lại.
Cô cho rằng Lê Thượng Thần mang con trai đi, sợ đến chết, kết quả là anh và con trai không lo lắng ngồi trong phòng bếp?
Lê Thượng Thần bình tĩnh nhìn cô. Hốc mắt cô ửng hồng, Anh chọc cô khóc sao? Anh cảm thấy khó chịu.
Cô đi tới trước bàn ăn, hai cha con nhìn cô, người lớn đạo hạnh tương đối
sâu, vẻ mặt trấn định như không có gì, nhỏ thì vội vàng hấp tấp, mặt có
tật giật mình, liên tục nhìn về phía cha mình, không tiếng động cầu
viện.
Cô nhìn vào trong mắt, giá trị PH trong nội tâm giảm xuống, cô mới không chú ý có mấy phút, hai người đã cũng một trận tuyến rồi
sao? Trong không khí có hương vị ngọt ngào quen thuộc, cộng thêm lúc cô
xuống tầng nhìn thấy hai người đông thời đem tay giấu ra sau lưng, không cần nghĩ cũng biết hai người làm chuyện tốt gì. Không hổ là cha con,
đến cả động tác cũng giống nhau.
Cô hỏi con trai. “Không phải con đang ngủ trưa sao?”
“Hình như nó không ngủ được nên mới đi xuống đây.” Lê Thượng Thần trả lời thay con.
“Tôi không hỏi anh.” Cô lạnh lùng trừng anh. Hừ, cơn giận của cô còn chưa
tan! Cô tiếp tục tra hỏi con trai. “Tiểu Mị, mẹ nói một ngày chỉ được
uống một cốc milo, bây giờ con đang uống,… buổi tối không cho uống.”
Cậu nhóc đáng thương suy sụp cúi mặt, Lê Thượng Thần lại nói: “Anh nghĩ
thỉnh thoảng phá lệ cũng không sao cả, nên pha cho nó uống, em đừng tức
giận.”
Cô nắm eo. “Anh đừng nhúng tay vào việc dạy con của tôi, như vậy về sau tôi làm sao giữ được đứa bé?”
“Xin lỗi, anh không chăm nó, không biết phải làm sao mới đúng, anh chỉ muốn
làm nó vui.” Anh đưa tay phải từ sau lưng ra, đặt cốc lên bàn, rồi nói
tiếp: “Thật xin lỗi, anh đã nói nhiều lời quá đáng, khi đó đang bực
mình, nói chuyện cũng không suy nghĩ, anh rất hối hận, lúc đó thái độ
quá ác liệt, anh không dám nói em đừng nóng giận, là lỗi của anh, em có
quyền tức giận.”
Từ Lỵ Hoan không nói, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như
cũ, nội tâm lại bởi vì giọng điệu thành khẩn của anh, khiến cơn tức giận dần tiêu tan.
“Anh không cố ý nói những lời đó, có thể là bởi
vì… anh quá quan tâm em, có lúc sẽ quên, chúng ta không còn là vợ chồng, anh không có quyền hỏi chuyện của em. Hơn nữa, cảm giác lúc diễn người
một nhà cùng em và Tiểu Mị quá tốt, anh có chút…” Vội vã nói xin lỗi và
giải thích, nghĩ đền bù cho cô cuối cùng lại tạo thành tổn thương, lại
bại lộ quá nhiều tình cảm trong nội tâm, anh không được tự nhiên mỉm
cười che giấu. “Tóm lại, là do anh luôn tự cho mình là đúng. Thật xin
lỗi.”
Một câu ‘anh quá quan tâm em’, xóa đi tất cả tức giận của cô. Thôi, cô luôn vô dụng như vậy…
Nét mặt anh nhìn con trai thật dịu dàng, con trai làm anh nhớ tới tuổi thơ
của mình sao? Anh đối tốt với con trai, có phải muốn đền bù thiếu sót đã qua? Khi anh nhắc tới người một nhà, giọng nói tràn đầy mong mỏi, nhưng anh không nói hết, giọng nói có phần hèn mọn, giống như không dám động
vào – ‘nhà’ là một từ trân quý.
Cô âm thầm đau lòng, là nguyên
nhân nào khiến anh nhìn thấy con ruột, cũng không dám nghĩ xa vời có
được? Từng chung giường chung gối với anh một năm, cô giống như chưa
hiểu rõ anh.
“Thôi, tôi cũng có chỗ không đúng.” Cô thở dài, thấy con trai dấu cái cốc sau lưng, cô nói: “Nếu đã pha rồi, thì con uống
hết đi, hôm nay đặc biệt cho con uống hai cốc.”
Từ Tử Kình nghe,
tươi cười rạng rỡ, lúc này mới lấy cốc từ sau lưng ra, bởi vì duy trì tư thế giấu kín, tay nhỏ bé có chút mỏi, run lên, thiếu chút nữa làm đổ đồ uống, Lê Thượng Thần vội giúp con giữ chặt cốc.
Cô nói thầm. “Cứ như vậy một lần, không có lần sau.”
Anh cười nhẹ. “Không ngờ em nghiêm khắc với con như vậy.”
“Con nít rất tinh, mới bắt đầu không tạo ra quy tắc, nó sẽ nghĩ cách chui
qua khe hở, nếu cái gì cũng nghe nó, đến cuối cũng sẽ không quản được.”
“Thì ra là như vậy, Tiểu Mị được em dạy trở nên thật nghe lời, vừa rồi anh phải dỗ nó rất lâu, nó mới chịu uống.” Từ Lỵ Hoan liếc xéo anh. “Đây là anh ám chỉ em rất hung dữ, cho nên con trai không dám không nghe lời?”
“Không có, anh tin tưởng phải có mẹ thì mới có con, Tiểu Mị